Cho nên hai cái mông nhỏ này, ban đêm lúc đi ngủ còn sẽ thật sự bàn luận chuỵên quốc gia đại sự. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc Thiên Thiên theo Thái tử đệ đệ đi tiểu đêm, Thái tử còn có thể nhắc tới mấy lần nơi nào phát sinh lũ lụt, bách tính chỗ ấy nên sống thế nào... vân vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên thì mỗi ngày sẽ uống ít nhất một chén sữa dê, lo lắng một chút về chuyện khí hậu cực đoan có thể dẫn đến việc gia súc trên cánh đồng tuyết bị giảm mạnh hay không? Mấy bạn nhỏ có điều kiện uống sữa ở Phụng Tân thành, có thể vì vậy mà không uống được nữa hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Mà đối với chuyện ngày hôm qua, ở trong nhận thức của Thiên Thiên, là một vị bá bá có quan hệ rất tốt với phụ thân của mình, chết trận rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trong nhận thức của Thái tử, là quốc gia đã tổn thất một vị Đại tướng, hơn nữa Tấn địa có thể sẽ bất ổn. ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải là bởi vì Thiên Thiên không nghĩ được như thái tử, mà là tinh lực của nó đều đặt ở chỗ quan tâm đến cảm xúc của phụ thân mình, cho nên chuyện quốc gia đại sự bên ngoài, Thiên Thiên thật ra cũng không cảm thấy quá hứng thú. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở một mức độ nhất định mà nói, năm đó Điền Vô Kính nói hi vọng đứa nhỏ lớn lên có thể giống Trịnh Phàm, bây giờ đã có tác dụng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Quốc gia dân tộc đại nghĩa quá nặng, làm một người “bản ngã”, chỉ quan tâm người bên cạnh mình, chỉ quan tâm đến những người mà mình để ý, thật ra là một loại hạnh phúc rất lớn lao. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng khi hai đứa nhỏ chuẩn bị ngồi xuống chờ bữa sáng được đưa tới thì lại nhìn thấy nghĩa phụ của bọn nó đang đi tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên Thiên đứng dậy, đem ghế của mình nhường cho phụ thân. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Mới vừa sửa sang mặt mũi, lại tắm rửa sạch sẽ, tóc vẫn còn ướt nhẹp. Về mặt tinh thần, ngược lại cũng không có vẻ ể oải của người ngồi một mình thâu đêm, về mặt cảm xúc, cũng không có mất mát hay oán hận gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đứa nhỏ cũng không dám hỏi, Thiên Thiên đi hỗ trợ múc cháo, Thái tử thì thay Thiên Thiên bóc hột vịt muối cho vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí trong bữa sáng có chút ngột ngạt. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm thì ăn trứng vịt muối cùng một chén cháo. Sau khi thả bát đũa xuống, đưa tay sờ sờ đầu Thái tử, lại bóp bóp mặt của Thiên Thiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đứa nhỏ đều lộ ra nụ cười “ngoan ngoãn”. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương cười cười, đứng dậy, rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi đến lúc bóng dáng vương gia biến mất sau cửa viện, Thiên Thiên cùng Thái tử gần như đồng thời thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Dùng xong bữa sáng, Trịnh Phàm ngồi trên ghế mây nhỏ trong sân của mình, từ từ nhắm hai mắt lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Cái ghế đang nhẹ nhàng đung đưa trước sau, vương gia ngồi trên ghế cũng đung đưa theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Dường như tối hôm qua quá mệt mỏi, ban ngày muốn ngủ bù. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Như Khanh đỡ công chúa đi tới, nhìn phu quân đang "chợp mắt" ở bên trong. Hai nữ nhân nhìn nhau một cái, không lựa chọn đi tới đánh thức. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì các nàng biết rõ, lấy cảnh giới tu vi của phu quân nhà mình, hơn nữa còn có kinh nghiệm trải qua không biết bao nhiêu ngày đêm trên chiến trường, các nàng đã đi đến đây rồi, phu quân không thể không biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Sở dĩ chưa tỉnh lại, chỉ vì không muốn "tỉnh" mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người lại ra khỏi sân. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Như Khanh vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa mới rồi vẫn hơi doạ người đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Công chúa nhìn Liễu Như Khanh, lại cũng không cố ý lôi dáng vẻ “Vương phi” gì đó ra, mà gật gù, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Có lẽ là thường ngày lúc vương gia ở nhà, thực sự là quá hiền lành rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy có uy nghiêm nhưng cũng rất "đơn thuần", đặc biệt là ở hậu trạch, lúc ở với các nàng, tuy biểu cảm đa dạng đủ kiểu nhưng tóm lại thì vẫn có một loại bản tính nam nhân đương thời ai cũng có: lão gia đối với nữ quyến không đủ quan tâm cùng tỉ mỉ tinh tế. ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải Vương gia không nổi giận, công chúa cùng Liễu Như Khanh cũng đã từng nghe nói về chuyện bên ngoài của nam nhân nhà mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng ở nhà, hắn rất ít "lạnh" xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà một khi hắn "lạnh" xuống, toàn bộ phủ đệ dường như cũng bị phủ lên một tầng lo lắng nặng nề, làm cho mọi người bên dưới đều có cảm giác nghẹt thở. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là một loại "Không giận tự uy" chân chính về mặt ý nghĩa, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên người “thiên tử”, mà trong cái sự “giơ tay nhấc chân” kia, thật sự có thể khiến cho thiên địa biến sắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lấy địa vị bây giờ của Bình Tây Vương, xuất hiện một mặt này thật ra cũng rất bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí này sẽ bị truyền nhiễm. Hạ nhân, hộ vệ trong vương phủ hôm nay đều câm như hến. Những tình cờ đùa giỡn hay ồn ào nho nhỏ mọi ngày, trong hôm nay hình như cũng bị coi là một loại tội lỗi. Sẽ không có ai cầm roi trách phạt ngươi, nhưng ngươi lại bắt đầu tuân theo những kiêng kỵ này một cách rất tự nhiên, giống như quy củ lúc thăm mộ vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Tin tức Tấn tây chiến bại chỉ truyền vào Vương phủ, hiệu quả mà tám trăm dặm cấp báo tạo thành so với mấy cái "tin đồn" này kia thì nhanh hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏