Người Mù càng nói càng kích động. ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương nhìn móng tay của mình một chút, thổi thổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lương Trình nhìn Người Mù, muốn nói gì đó, nhưng hình như lại cảm thấy không cần phải nói nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì Người Mù nói, đúng là rất có đạo lý. ͏ ͏ ͏ ͏
Càn Sở cùng Lương quốc sẽ không đánh một trận đại quyết chiến thống khoái với ngươi, trận chiến sự này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ rất lê thê. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam lại trêu chọc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người Mù, ta ở Tấn đông, Tấn tây xảy ra chuyện, cục diện lại thối nát đi xuống. Hay lắm, ta thấy sắp thành thuộc địa đến nơi rồi, cái này không tự lập nhưng trên thực tế đã tự lập rồi, có phải là ngươi đã nhìn thấy cơ hội này rồi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù hỏi ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam nhún vai một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, ngươi thành thật, ta không có gì để nói nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Phiền Lực thì gãi đầu một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm thấy rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
A Minh uống một hớp rượu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấu chốt của vấn đề là, chúng ta ở chỗ này thảo luận tới thảo luận lui, có ý nghĩa gì chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đi nói với chủ thượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, ngươi đi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam phụ họa nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏
Phiền Lực lại gãi gãi đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương cười cười, vẫn không lên tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tiếu Nhất Ba đi vào, bẩm báo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chư vị tiên sinh, vương gia tỉnh rồi, mới vừa truyền thiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù gật gù, đứng lên, làm ra động tác “nhìn khắp bốn phía”, nói : ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi ai cùng đi với ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam rụt cổ một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Phiền Lực ngẩng đầu, nhìn về phía xà nhà. ͏ ͏ ͏ ͏
Lương Trình lắc đầu một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
A Minh uống một hớp rượu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương vẫn cười không nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được thôi, ta tự đi, chuyện dù sao cũng phải có người đẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
Tam gia lập tức nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người Mù, thật men. ͏ ͏ ͏ ͏
Phiền Lực gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng giống vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, Phiền Lực nhíu mày, lập lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng cảm thấy giống như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Xuân Lai cùng Trần Đạo Lạc lại càng nghiêm túc ghi chép lại nội dung cuộc họp, chỉ lo Người Mù đi ra ngoài lúc điểm danh lại để hai người bọn họ đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù thở dài, một mình ra khỏi phòng làm việc, rất có cảm giác gió thồi vi vu …hầy... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trong phòng ngủ một giấc xong, Bình Tây Vương đang ngồi bên cạnh bàn ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đĩa vịt hấp muối, một đĩa rau dại trộn, một đĩa đậu hũ ma bà cộng thêm một phần canh cá không da. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia trong tay bưng bát ăn cơm, tốc độ ăn đều rất nhanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc Người Mù đi tới, Trịnh Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn, hỏi; ͏ ͏ ͏ ͏
- Ăn chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn chưa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cùng ăn đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạ chủ thượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù cũng ngồi xuống, tự xới cơm, cầm đũa lên bắt đầu ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia ăn xong một bát cơm, không ăn tiếp mà cầm muôi múc cho mình một chén canh, đồng thời lấy một loại giọng điệu rất bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thẳng thắn nói đi, Trịnh Phàm ta đối với Đại Yến, đối với người Yến, không có bao nhiêu chấp niệm, chỉ là đơn thuần là cảm thấy Đại Yến thẳng thắn, màu đen cũng rất đẹp. Đại Yến có mấy người rất đàn ông, ở chung cũng thoải mái, không vòng vo, cũng thật sự là không thể không phục. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày lễ ngày tết, dù sao vẫn thích đưa cho bọn họ một phần lễ, nói không mưu đồ gì là giả. Nhưng thật muốn nói mưu đồ gì, thì chỉ là cầu sự tưởng niệm đi, lập dị. ͏ ͏ ͏ ͏
Ta cùng Lý Phú Thắng là có cảm tình, có thể cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng ca. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng tuyệt không đến nỗi bởi vì hắn chết, ta cũng sẽ rơi vào tình trạng muốn sống muốn chết theo. Bởi vì giống như lão Điền cũng chỉ có mình lão Điền. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng ngươi hiểu được không, hôm nay ta cả ngày không nói lời nào, phu nhân cùng bọn nhỏ, hạ nhân trong toà phủ đệ này, nguyên một đám không ai dám nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Địa vị càng ngày càng cao, có nghĩa là về sau ta muốn tìm một người ta có thể tán thành, có thể chơi cùng, có thể cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng ca mà không thấy mình bị thiệt gì… gần như là không thể ͏ ͏ ͏ ͏
Tên điên kia, ta đã nói với hắn đánh trận không cần phải là người xông lên đầu tiên, hắn vẫn cố tình không tin, còn cho là bản thân rất có năng lực. ͏ ͏ ͏ ͏
Hay rồi, quân đội thua thì thôi, bản thân cũng chết trận luôn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt Trịnh Phàm lộ ra ý cười, tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói đúng, hắn chính là tên bệnh tâm thần, nhưng tên bệnh tâm thần này chưa từng bạc đãi ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù nghe vậy, gật gật đầu, cũng nhanh chóng ăn nốt cơm trong bát của mình, múc canh. ͏ ͏ ͏ ͏