Trịnh Phàm uống hai ngụm canh, thả bát đũa xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tay như một lão nông bình thường, đút vào trong túi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân thể trước sau hơi lay động, nhìn Người Mù, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi bàn bạc thế nào rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù nhấp một hớp canh, thả bát, xuống nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ đều không đồng ý xuất binh, cảm thấy nhọc nhằn khổ sở tích góp được gia nghiệp này, hoàn cảnh dễ chịu này cũng không dễ, không phải là quá muốn làm lại một lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy còn ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta dạy dỗ bọn họ một trận tàn nhẫn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật đó, ta nói với bọn họ: Tích tiền, là vì chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào sau này, đến lúc nên dùng thì phải dùng, không thể chìm đắm trong niềm vui không thể kềm chế mà chỉ đơn giản là đi tích tiền. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật gù. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù từ trong ống tay áo lấy ra một phần sổ sách, đưa đến trước mặt Trịnh Phàm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng, đây là dự toán cùng quy hoạch mà thuộc hạ thức suốt cả đêm hôm qua để làm ra. Vốn liếng nhà ta nhiều nhất có thể xuất ra bao nhiêu lương thảo quân tư, nhiều nhất có thể xuất ra bao nhiêu binh mã, thuộc hạ đều đã thống kê tính toán ở đây cả rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhà, là phải bảo vệ, nhưng cơn giận này cũng nhất định phải xả ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếp theo, Người Mù lại lấy ra một phần sổ sách khác, cũng đưa đến trước mặt Trịnh Phàm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là kiến nghị của thuộc hạ, dùng danh nghĩa của chủ thượng gửi tới triều đình. Cần phải điều động binh mã của triều đình, triều đình cũng có thể sẽ phải phụ trách tiếp tế cho hậu cần, thuộc hạ không thạo cầm binh, nhưng chủ thượng có lẽ sẽ tự tính toán ra cuộc chiến này muốn đánh thì quy mô sẽ lớn bao nhiêu, sẽ đánh trong bao lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù lại lấy ra phần sổ sách thứ ba, đưa đến trước mặt Trịnh Phàm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phong tấu chương này, chủ thượng ngài muốn gửi, có thể gửi cho triều đình, đây là trách cứ Binh bộ dùng người lung tung, Nhiễm Dân trên mặt nhân sự có thể sẽ liên lụy đến Hứa Văn Tổ, thậm chí là hoàng đế phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng khâm sai trong chuyện này, đúng là có thể thật sự phát tác. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt khác, thuộc hạ sáng nay đã sai người đem hai con sư tử bằng đá trước cửa vương phủ chúng ta đi lau chùi cẩn thận một lần, còn đánh sáp nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Chủ thượng có thể lấy phong tấu chương này, trước tiên là biểu đạt bất mãn của mình, trước khi khai chiến thay nhóm quân đầu lĩnh nói một câu để thu mua lòng người, lại có thể chờ thái giám đầu tiên đến tuyên chỉ nhuộm cho đôi sư tử đá nhà ta chút màu sắc vui mừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau này, chủ thượng lại làm giống như Tĩnh Nam Vương xuống núi lúc xưa, như vậy, mặt mũi vốn liếng đều có cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm không mở tấu chương, mà cúi đầu nhìn một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Người Mù. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù siết chặt nắm đấm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng xin yên tâm, cho dù ngài muốn làm gì, thuộc hạ đều sẽ vĩnh viễn là người đầu tiên kiên định đứng ở bên cạnh ngài, bởi vì thuộc hạ từ lúc vừa mới bắt đầu đã tán thành... thẩm mỹ của ngài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật gù, ra hiệu là mình nghe lọt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, Trịnh Phàm lại cầm đôi đũa lên, gắp cho mình một miếng thịt vịt, đưa vào trong miệng, ăn sau, phun xương ra, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vịt hấp muối này thật ra không phải là quá chính tông. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng, thuộc hạ cũng cảm thấy như vậy, có hơi ngán. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù cười cười, hắn mù, cho nên không cách nào có thể nắm bắt được ánh mắt của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ban ngày lúc ngủ, ta có một giấc mộng. Trong mộng a, Lý Phú Thắng máu me đầy người đứng ở trên chiến trường, hắn nhìn thấy ta, hắn gọi ta: Trịnh lão đệ a, ca ca ta lần này, có thể giết đã nghiền rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia đứng lên, chậm rãi xoay người, lại ngáp một cái, ͏ ͏ ͏ ͏
Dùng giọng nói mệt mỏi giống như là ngủ không đủ giấc, nên sau khi ăn no thì cơn buồn ngủ lại kéo tới, nói ͏ ͏ ͏ ͏
- A, hắn giết đã nghiền rồi. Được thôi, vậy tiếp theo đến lượt ta rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vốn là cưỡi con tỳ thú kia từ trong kinh chạy ra, giữa đường lại bị kéo chân sau rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công cũng đã sớm đổi ngựa mấy lần ở các dịch trạm, cuối cùng cũng qua Vọng Giang, nhưng không đặt chân đến Ngọc Bàn thành mà năm đó thiên hạ mệnh danh là tiêu kim quật, bây giờ cũng đang dần dần khôi phục sinh khí, mà lại bỏ qua nó, đi về một thôn trấn phía đông Ngọc Bàn thành, lúc này mới dừng lại nghỉ ngơi một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra, không nên dừng lại nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Người không chết, thì vẫn phải tiếp tục nghiêng ngả tiến lên, dù sao ý chỉ đang đặt trong tay mình, về mặt ý nghĩa thì thật sự là "quân quốc đại sự", không thể nào trì hoãn được. ͏ ͏ ͏ ͏
Có thể vấn đề là vì bụng dưới của Hoàng công công đã đau đến thực sự không chịu được nữa, giống như có người cầm kim, đang không ngừng đâm qua đâm lại, sắc mặt cũng tái nhợt không thấy được bao nhiêu huyết khí. ͏ ͏ ͏ ͏