favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2223: Muốn Đánh Trận ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 2223: Muốn Đánh Trận ͏ ͏ ͏ ͏

Mắt thường cũng thấy được tình trạng có thể là sẽ chết bất đắc kỳ tử, Hoàng công công không thể không nghe theo thuộc hạ kiến nghị dừng lại ở thôn trấn bên cạnh nghỉ ngơi một đêm. ͏ ͏ ͏ ͏

Thánh chỉ rất quan trọng nhưng thái giám tuyên chỉ giữa đường lại chết ngắc, ngươi kêu ai đi tuyên chỉ đây? ͏ ͏ ͏ ͏

Điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến tính thần thánh của ý chỉ, thậm chí là cả tính hiệu quả nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao, giả tạo một phong thánh chỉ thật ra không khó, thậm chí có thể nói là rất đơn giản. Cái khó chính là gì? Là ngươi rất khó giả tạo ra một người tuyên chỉ. ͏ ͏ ͏ ͏

Người này có cấp bậc, có địa vị được mọi người công nhận, có tư cách xứng với thánh chỉ. Trước tiên nhận người, nhận người xong, mới nhận nội dung thánh chỉ. ͏ ͏ ͏ ͏

Ví dụ như ngươi để một ông lão ở bờ ruộng, cho dù hắn có thật sự cầm thánh chỉ xuất hiện trước mặt quan to người quý, người ta sẽ nhận à? ͏ ͏ ͏ ͏

Ở đây, trong triều đình đã sớm tạo thành một hệ thống chặt chẽ thống nhất. ͏ ͏ ͏ ͏

Cho nên, bản thân Hoàng công công cũng là một phần của thánh chỉ. ͏ ͏ ͏ ͏

Không phải nói hắn sợ chết, tiếc mệnh, hoặc là mệt muốn chết rồi, thật ra là vì hoàng mệnh, trước khi tuyên chỉ phải bảo vệ cái mạng chó của mình đã. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong thôn trấn dừng chân có một tiểu quân bảo, vây quanh toà quân bảo này có một mảnh là do quân đồn khu quy hoạch ra, mà thôn trấn đối với những kẻ từ bên ngoài đến xét duyệt rất nghiêm ngặt. Nhưng mà, sau khi tra xét cùng chứng minh thân phận xong, thập trưởng của quân bảo chủ động đem tiểu viện nhà mình cho Hoàng công công vào ở. ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàng công công được thủ hạ đặt ở trên giường, rồi vội vàng đi ra. Bên người không mang theo ngự y, cũng không có khả năng chuẩn bị đầy đủ các loại dược liệu, ngược lại, vì bôn ba đường xa cho nên mang theo không ít bổ khí đan. Vấn đề là thứ đồ này tuy có thể gọi là thuốc, nhưng lúc Hoàng công công vừa mới phát bệnh đã uống liền hai viên, kết quả là lại càng đau đớn hơn, người bên dưới cũng không dám cho công công uống nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Vị thập trưởng kia sau khi biết được thì tìm đến một ông lão. Ông lão này đến liếc mắt nhìn, sau đó thì tìm đến một ít thảo dược, bắt đầu phối dược. ͏ ͏ ͏ ͏

Nằm ở trên giường nghỉ ngơi một canh giờ, Hoàng công công chờ được một bát dược dịch xanh mượt, còn chưa uống đã ngửi được một mùi vị cực kỳ tanh hôi, nhưng Hoàng công công cũng không phải người già mồm, bóp mũi lại một ngụm uống sạch sẽ. ͏ ͏ ͏ ͏

Lại nằm thêm nửa canh giờ, hắc, không đau nữa rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Có người hầu đi tìm ông lão kia hỏi thăm phương thuốc, ông lão giải thích: Trong quân đồn thôn này, ai có đau đầu nhức óc, hay không cần biết là mũi hay miệng hoặc lỗ tai, dù cho té gãy chân hay gì đó, lão đều phối dược như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Uống có hiệu quả là điều tốt, nếu không có tác dụng thì đi đến đại trấn bên cạnh tìm đại phu. Quân trấn giữ bên trong quân đồn có hộ tịch tiêu hộ, những đồn dân không có hộ tịch tiêu hộ thì mượn dùng thân phận tiêu hộ của binh sĩ để xem bệnh lấy thuốc, cũng không cần dùng tiền, Vương phủ quản. ͏ ͏ ͏ ͏

Vị người hầu kia nghe đến đó, nhất thời quên mất mục đích mình đến đây, còn rất kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mạo danh người khác như vậy chẳng phải là lừa dối Vương phủ sao ? ͏ ͏ ͏ ͏

Lão tốt cười cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên không thể gặp ai cũng lấy ra cho mượn, dùng nhiều hơn cũng sẽ xảy ra chuyện, phía trên cũng sẽ tra xuống, chỉ những ai có chút quan hệ thân thiết mới có thể lấy ra cho người ta cọ một chút ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy, chén dược vừa nãy? ͏ ͏ ͏ ͏

Người hầu lại hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải ta đã nói rồi sao, ta cũng không biết có thể dùng cái gì. Trên đời này, phần lớn bệnh tật, uống thuốc, tự mình cũng có thể chịu đựng bảy tám phần, mấy thứ bệnh còn lại đại phu thật sự có thể xem, thật ra cũng chính là giảm bớt rồi lại giảm bớt mà thôi. Diêm vương gia thật muốn thu mệnh của ngươi, cho dù có làm cách nào thì mệnh cũng sẽ không còn. ͏ ͏ ͏ ͏

Bá tính chúng ta đối mặt với đau ốm, cơ bản đều là thái độ này. Có thể chịu đựng được thì chịu, có thể nhẫn thì nên nhẫn, tuổi nhỏ hơn thực sự không thể chịu nổi thì đi tìm đại phu xem thử. Lớn tuổi rồi, người trong nhà có nguyện ý đi mời đại phu hay không thì chưa bàn đến, bản thân lão nhân cũng sẽ từ chối điều trị, đến tuổi rồi, để yên vậy đi, nên chết thì chết chứ sao. ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng là làm tiêu hộ thì có thể có phần bảo đảm này, cho nên cũng không biết có bao nhiêu thanh niên trai tráng đều đang đợi cơ hội, chờ vương gia hạ lệnh trưng binh đi đánh giặc kìa. ͏ ͏ ͏ ͏

Người hầu gật gù, biết nghĩa phụ mình không phải là gặp được cao nhân thôn quê gì, mà là số nghĩa phụ may mắn, ốm đau qua rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Thấy người hầu không nói lời nào, ông lão mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Muốn đánh trận đâu. ͏ ͏ ͏ ͏

- A? ͏ ͏ ͏ ͏

Người hầu vừa mới xuất thần. ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp