Chu Phúc Duệ cùng Tri phủ Túc Châu lập tức dừng chân, sau đó đồng loạt quỳ phục xuống: ͏ ͏ ͏ ͏
-Bái kiến Bình Tây Vương gia, vương gia phúc khang! ͏ ͏ ͏ ͏
Phía sau, đám quan lại lớn nhỏ của Túc Châu vừa mới đứng lên, vào lúc này cũng đều quỳ sát xuống một lần nữa: ͏ ͏ ͏ ͏
-Bái kiến Bình Tây Vương gia, vương gia thiên tuế! ͏ ͏ ͏ ͏
m thanh so với trước chỉnh tề, vang dội hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử dù sao cũng còn quá nhỏ, Yến Kinh cách nơi này cũng hơi xa, Bình Tây Vương gia lại ở ngay trước mắt, hơn nữa, đại quân của vương gia cũng ở ngay đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho dù là so kiểu gì, vào lúc này "thân phận" Bình Tây Vương, không thể nghi ngờ, chính là nặng nhất trong số những người có mặt ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Trịnh Phàm rơi xuống người Hứa Thanh Sam đang ngồi tê liệt dưới đất, sau đó thu lại, khẽ gật đầu với Chu Phúc Duệ, cuối cùng nhìn về phía Tri phủ Túc Châu, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-Bản vương đói bụng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Yến tiệc tiếp đón đương nhiên là đã chuẩn bị xong xuôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tửu lâu lớn nhất Túc Châu thành, hôm nay đã bị bao trọn, hơn nữa một nhóm đông nha dịch cùng giáp sĩ trong Tuần thành ty từ rất sớm đã được điều đến làm hộ vệ, người không phận sự miễn vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng chuẩn bị thì chuẩn bị, Tri phủ Túc Châu - Vương Nham thật sự không ngờ tới vương gia sẽ vào thành dùng cơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng người ta đã muốn ăn, vậy thì tất nhiên là phải chuẩn bị sẵn, hơn nữa còn phải theo hầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Soái liễn vào Túc Châu thành, Bình Tây Vương dẫn theo Thái tử cùng Thế tử, Chu Phúc Duệ,Vương Nham và một đám quan lại Túc Châu cùng nhau đi vào tòa tửu lâu kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Vào chỗ xong, thái tử ngồi bên tay trái Bình Tây Vương, Thiên Thiên ngồi bên tay phải. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Phúc Duệ cùng Vương Nham ngồi theo, trên bàn còn có một số nhân vật có máu mặt, hiền sĩ ở Túc Châu cùng tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhậm Quyên đứng thẳng một bên, thân là Bá tước ở đây đương nhiên có một vị trí cho hắn, nhưng hắn lại kiên quyết không ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Điều này làm cho cả đám đang ngồi hầu nhấp nhổm như đang ngồi trên bàn chông. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Phúc Duệ cùng Vương Nham cố gắng khuấy động bầu không khí lên một chút, hỏi xem vương gia dọc đường có vất vả hay không, rồi lại giới thiệu một vài món ăn địa phương đặc sắc ở Túc Châu. Nhưng vương gia từ ngồi vào chỗ thì nghiêng người dựa vào ghế, dùng tay đỡ trán của mình, che khuất non nửa khuôn mặt, một câu cũng không đáp lại, giống như là đã ngủ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
-Đệ đệ, ăn cá đi, ăn ngon. ͏ ͏ ͏ ͏
-Cám ơn ca ca, ca ca ăn khối điểm tâm này đi. ͏ ͏ ͏ ͏
-Hừm, ngon lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
-Hắc hắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đứa nhỏ thì ngược lại, ăn đến không còn biết trời đất là đâu. Trên đường hành quân, tuy là Trịnh Phàm đã khá chú ý đến phương diện đồ ăn, không giống Trấn Bắc Hầu phủ coi trọng việc binh sĩ phía dưới ăn gì thì phía trên nhất định cũng phải ăn thứ đó, nhưng dù sao điều kiện cũng có hạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước mắt là một bàn lớn, thức ăn ngon còn đang không ngừng đưa lên, đúng là đã làm cho hai đứa nhỏ rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng như vậy lại khổ cho đám quan viên đang ngồi hầu, chỉ có thể giúp hai vị tiểu gia bê cái đĩa hoặc là gắp mấy món mà bọn họ không với tới, còn lại, không có cách nào tán gẫu nha. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi có thể cùng hai đứa nhỏ tán gẫu chuyện phong hoa tuyết nguyệt sao? Ngươi có thể cùng hai đứa nhỏ tán gẫu chuyện thấu hiểu nhân sinh sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Còn nữa, “sức chiến đấu” lúc trước của hai đứa nhỏ, thật sự đã khiến mọi người chấn kinh rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ai có thể bảo đảm thời điểm ngươi cùng bọn họ trò chuyện, Thái tử hoặc là Thế tử sẽ không bất thình lình nói ra một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
-Ha ha, sao ngài vẫn còn sống vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, bầu không khí trong phòng quả nhiên là áp lực đến cực điểm, không ít các đại nhân không kìm lòng được mà dùng đầu ngón chân cạ cạ đáy ủng, tốt xấu gì cũng có thể làm cho mình phân tán lực chú ý một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài có rất nhiều bàn ngồi theo. Tửu lâu có bốn tầng, đám Người Mù ngồi ở một bàn trên tầng ba. ͏ ͏ ͏ ͏
Phiền Lực đang ăn rất vui vẻ, ăn như gió cuốn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam cũng không khách khí, ăn cái gì gắp cái đó. ͏ ͏ ͏ ͏
A Minh theo thường lệ uống rượu, không dùng bữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù ăn uống rất ung dung thong thả, còn không quên dặn dò Hà Xuân Lai cùng Trần Đạo Lạc đi ra trước cửa đợi ͏ ͏ ͏ ͏
-Đang chờ cái gì đó? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam vừa gặm chân vịt vừa nói. ͏ ͏ ͏ ͏
-Chờ tin một người qua đời. ͏ ͏ ͏ ͏
-Ai? ͏ ͏ ͏ ͏
-Khâm sai chứ ai. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù gắp một miếng ba ba, đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn cắn ở rìa miếng thịt. ͏ ͏ ͏ ͏
-Sẽ chết à? ͏ ͏ ͏ ͏
-Sẽ chết. ͏ ͏ ͏ ͏
-Tự sát à? ͏ ͏ ͏ ͏
-Đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
-Không ai ngăn cản à? ͏ ͏ ͏ ͏
Người Mù nở nụ cười, thả miếng ba ba vào trong bát, cầm lấy khăn, lau lau khoé miệng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-Thậm chí còn hỗ trợ nữa kìa. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam là ngồi xổm ở trên ghế ăn cơm, lúc này hắn hơi hơi dựa người ra phía sau, nhìn chung quanh cùng với một đám quan viên phía dưới. ͏ ͏ ͏ ͏