favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2246: Vì Sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 2246: Vì Sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Nhậm Quyên cùng đám người Trần Dương đã đi tới bên ngoài lều cỏ. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhậm Quyên, là doTrịnh Phàm hạ lệnh đi tới Nam Môn quan, xem như là đến làm thuyết khách đi, dù sao bọn họ đều xuất thân từ hệ thống Tĩnh Nam quân, có thể nói là đồng đội cũ quen biết đã lâu. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Nhậm Quyên nghiêng người qua, Trần Dương mang theo năm người tướng lĩnh dưới trướng, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất đầy bùn nhão. ͏ ͏ ͏ ͏

-Mạt tướng bái kiến vương gia, vương gia thiên tuế! ͏ ͏ ͏ ͏

-Mạt tướng bái kiến vương gia, vương gia thiên tuế! ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm không đứng dậy, thậm chí còn không nhìn về phía bên kia, mà lại bê chén trà, vừa uống trà, vừa ngồi ở chỗ đó, giống như là đang xuất thần. ͏ ͏ ͏ ͏

Mưa lại to thêm, rơi xuống trên giáp trụ, phát ra âm thanh trong veo. ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Trần Dương lại mặc thường phục, trên người hắn đã sớm bị nhuộm lên một mảng bùn nhão lớn. ͏ ͏ ͏ ͏

Người quỳ, vẫn quỳ. Người ngồi vẫn cứ ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Đại khái, đã qua hơn nửa canh giờ. ͏ ͏ ͏ ͏

Rốt cục, Bình Tây Vương cũng đứng lên, đi tới một bên lều cỏ. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Dương ép đầu của mình càng thấp hơn. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không phải thật lòng phục tùng, hắn là bị tình thế ép buộc. bởi vì trừ phi phản quốc đến nhờ vả Càn Sở, không thì chỉ có cúi đầu mở cửa thành vô điều kiện, con đường còn lại đều là đường chết. ͏ ͏ ͏ ͏

Hứa Thanh Sam chết, đã trung hoà phần lớn tội phạt trên quan trường. ͏ ͏ ͏ ͏

Cái này không thể nghi ngờ là đã cho những tướng lãnh dưới trướng Trần Dương uống một viên thuốc an thần, bọn họ sẽ không cho là bản thân "hoàn toàn sạch sẽ", nhưng dù cho chỉ là cơ hội "lập công chuộc tội", đối với bọn họ mà nói, cũng là điều cực kỳ tốt đẹp rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm nhìn Trần Dương, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Lý Phú Thắng chết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Dương thoáng ngẩng đầu lên, hé miệng hít một hơi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Mạt tướng, cũng không biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

-Nếu như ngươi biết, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có quỳ ở đây, có cơ hội nói chuyện sao? ͏ ͏ ͏ ͏

-Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏

-Lúc lên đường, ta vốn định vào ngày đánh trống tụ tướng, đưa ngươi ra xử phạt ở mức cao nhất theo luật định, tự tay cầm đao chém đầu của ngươi xuống! ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Dương mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Mạt tướng không sợ chết. ͏ ͏ ͏ ͏

-Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng ta có thể giội nước bẩn lên trên người của ngươi, sau khi giết ngươi lại báo cho người đời, là Trần Dương ngươi tư thông Càn Sở, bán đứng đồng đội, dẫn đến việc Lý Phú Thắng chết trận, gần như toàn quân bị diệt! ͏ ͏ ͏ ͏

Ngươi nói xem, bách tính Đại yến tin ta hay là tin ngươi ? ͏ ͏ ͏ ͏

Sử sách huy hoàng sẽ viết như thế nào về ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Dương ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Phàm, trong ánh mắt mang theo biểu cảm không dám tin tưởng. ͏ ͏ ͏ ͏

-Không sợ chết, ha ha, không sợ chết, một câu không sợ chết thì cho rằng thật có thể không sợ trời không sợ đất sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Mẹ kiếp, đều là những binh sĩ bò ra từ đống xác người, lão tử bây giờ là vương gia, còn ngươi chỉ là có một chữ “bá”. ͏ ͏ ͏ ͏

Khi lão tử là bá tính thì ngươi chính là tổng binh rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể ngồi trên vị trí này là do lão tử có năng lực, nếu không, Tĩnh Nam Vương gia vì sao nâng đỡ ta mà không đi nâng đỡ ngươi? Là vương gia vì lợi ích cá nhân mà thiên vị, hết sức bất công sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Luận đánh trận, Trần Dương ngươi không sánh bằng lão tử, ͏ ͏ ͏ ͏

Luận thủ đoạn, luận tâm cơ, ngươi ở lão tử trước mặt, chả là cái cóc khô gì! ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm giơ chân lên, trực tiếp đá vào vai của Trần Dương. Trần Dương bị đạp lăn trong nước bùn, lập tức lại quỳ sát trở về. ͏ ͏ ͏ ͏

-Ngươi đạp đi, ngươi đánh đi, ta chỉ cầu ngươi một chuyện, mạt tướng chỉ cầu vương gia ngài một chuyện! ͏ ͏ ͏ ͏

-Làm tiên phong? ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

-Đúng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

-Ngươi nghĩ thật đẹp quá nhỉ ? ͏ ͏ ͏ ͏

-Cầu vương gia ngài, thành toàn! ͏ ͏ ͏ ͏

Mấy vị tướng lĩnh phía sau Trần Dương cũng cùng nhau nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Cầu vương gia thành toàn! ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Dương nắm chặt song quyền, gần như gầm lên: ͏ ͏ ͏ ͏

-Nên chết không chết, cầu ngài cho ta cơ hội này, để ta đánh xong trận này, nếu như không chết trên chiến trường, chờ khải hoàn trở về sau, ta sẽ tự vẫn ở quân trại, tuyệt không sống tạm! ͏ ͏ ͏ ͏

Về phần những người thủ hạ này của ta, muốn giáng chức muốn trừng phạt đều do ngài, ta chỉ hy vọng thay họ cầu một cái mạng, đều là anh hào chém giết của Đại Yến, dù cho chỉ làm một phụ binh, ngày sau cũng có năng lực vì Đại Yến xông chiến trận giết địch. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ không sai, chỉ vì đi theo một tên ngu như ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Biết tại sao ta thay đổi chủ ý, không có ý định giết ngươi luôn bây giờ không? ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Dương trầm mặc không nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm cười cười, tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Hứa Thanh Sam, là ta bức tử. Ta vốn có thể không làm bẩn tay mình, chiếu theo tính khí của bệ hạ bây giờ, sau khi hắn về kinh cũng có có kết cục gì tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Mà coi như là Hứa Thanh Sam, cộng thêm một tên Trần Dương như ngươi, lại thêm một đám đang quỳ phía sau ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù cho lão tử chém sạch các người, lão tử vẫn cảm thấy chưa đã ghiền đâu! ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp