favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2247: Mặt Mũi ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 2247: Mặt Mũi ͏ ͏ ͏ ͏

Ngực của Trịnh Phàm lên xuống phập phồng, âm thanh trong màn mưa có vẻ đặc biệt kiềm chế: ͏ ͏ ͏ ͏

-Lão ca kia của ta, đời này chỉ một ham mê là được giết người! ͏ ͏ ͏ ͏

Đầu cả đám các ngươi, đầu một khâm sai, làm sao đủ cho hắn ở phía dưới chơi đến đã nghiền chứ. ͏ ͏ ͏ ͏

Bản vương, lần này phải đưa xuống một đống lớn, một đống lớn mênh mông không đếm nổi, để cho lão ca của bản vương, ở dưới kia cũng có thể hô to một tiếng: đã nghiền!. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm một tay tóm chặt cổ Trần Dương, Trần Dương không hề phản kháng, bị kéo thẳng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏

-Biết ngươi so với bản vương kém ở chỗ nào không? ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Dương há mồm đáp: ͏ ͏ ͏ ͏

-Ta... ͏ ͏ ͏ ͏

-Đối đầu với khâm sai có phải là rất thú vị không? Ha ha, ngươi nếu là trực tiếp chém chết tên khâm sai chó má kia, trực tiếp kéo cờ tạo phản, bản vương còn kính ngươi là một nam tử! ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng ngươi đã làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Ngươi học cái dáng vẻ của đám quan văn Càn quốc kia, cáo ốm ở nhà, ta còn thấy mất mặt thay cho vương gia, dưới tay hắn sao lại nuôi ra một phế vật như vậy chứ! ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm duỗi ra một cánh ta khác ra, ͏ ͏ ͏ ͏

Đánh vào mặt của Trần Dương, ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là một động tác mang tính sỉ nhục hết mức, nhưng chẳng biết vì sao, nhìn lên biểu cảm của Trịnh Phàm, Trần Dương không cảm thấy tức giận, ngược lại còn có một loại cảm giác ngượng đến đỏ mặt. ͏ ͏ ͏ ͏

-Mặt, đã mất rồi, tiếp đó, ngươi trợn to con mắt của ngươi, nhìn thật kỹ cho bản vương ta, nhìn... ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm đẩy Trần Dương ra, Trần Dương té xuống đất khiến một mảng bùn nhão văng lên. ͏ ͏ ͏ ͏

-Nhìn bản vương, làm thế nào để đem mặt mũi đã bị các ngươi ném ra ngoài, KIẾM TRỞ VỀ! ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Vương kỳ của Bình Tây Vương, thành lầu Nam Môn quan. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên người Người Mù khoác một chiếc áo choàng, đứng ở trên tường thành, nhìn binh mã, dân phu nườm nượp khôg dứt ở phía trước, cùng với lều vải quân trại nhìn không thấy điểm cuối. ͏ ͏ ͏ ͏

Người ngựa phong phú lại tinh tế, các lộ binh mã, xuống chút nữa còn có từng binh chủng, nói là tất cả đều ngay ngắn thẳng hàng thì hơi quá rồi, âm thanh ồn ào là tránh không khỏi. Nhưng đứng ở chỗ cao nhìn xuống, vẫn có thể cảm nhận được một cảm giác trật tự cực kỳ rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏

Người Mù không bóc quýt nữa, mà đầu ngón tay mai nhẹ nhàng vẽ loạn lên trên thành đoá, chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Ta vẫn luôn nói với các ngươi về việc cơ cấu tổ chức cùng hiệu suất tổ chức, các ngươi học được rất nhanh, nhưng có mộts số thư ta vẫn chưa dạy các ngươi, bởi vì cái này căn bản không có cách nào dạy được. ͏ ͏ ͏ ͏

Phía sau, vừa mới hoàn thành kiểm kê một nhóm lương thảo quân giới mới nhất. Trần Đạo Lạc cùng Hà Xuân Lai kéo thân thể mệt mỏi đứng ở phía sau Người Mù, nghe được lời hắn nói, tinh thần hai người đều vì mấy câu đó mà rung lên một cái. ͏ ͏ ͏ ͏

Người làm biếng ở cửa thôn thỉnh thoảng sẽ cười nhạo tú tài trong thôn, tháng ngày trôi qua vậy mà cũng khổ như mình, đi đến nhạo báng mấy thứ học thức kia thì có tác dụng chó gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng thật ra, càng đứng ở chỗ cao, càng đứng ở trong đội ngũ nổi bật hàng đầu, có thể tiếp xúc với nhiều người bên cạnh hơn, thì càng có thể cảm nhận được loại cảm giác nguy hiểm kia, lại càng là có thể hiểu được tầm quan trọng của việc học tập cùng tiến bộ. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Đạo Lạc cùng Hà Xuân Lai đều là người Tấn, trước đó lại còn là thành viên trong tổ chức phản Yến phục Tấn. Lúc này, lại đang làm việc cho Vương phủ của Yến Quốc, nhìn giống như đi làm chó săn bán nước cầu vinh. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Vương phủ lại dựa theo tiêu chuẩn “tả tướng, hữu tướng” sau này để bồi dưỡng họ, so với đại khí của Vương phủ, coi như hai người có làm “chó săn” cũng không tính là oan ức thiệt thòi gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Người Mù giơ một ngón tay lên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Đó chính là 'nhất'. ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Xuân Lai cùng Trần Đạo Lạc lập tức rơi vào suy nghĩ. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Đạo Lạc là người mở miệng trước, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Tiên sinh nói, có phải là vương kỳ phía sau chúng ta không? ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Xuân Lai mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Nhất sinh vạn vật. ͏ ͏ ͏ ͏

Người Mù cười cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Đạo Lạc "nhất châm kiến huyết", nhưng ta càng thích ví dụ của Xuân Lai hơn. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngón tay Người Mù lại có chút ngứa, Trần Đạo Lạc không kìm lòng được sờ sờ bọt nước trên khóe miệng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hà Xuân Lai thì rất tri kỷ lấy một quả quýt mà mình trữ sẵn trong túi ra, đưa lên cho Người Mù. ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp