favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2256: Chinh Lương ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 2256: Chinh Lương ͏ ͏ ͏ ͏

Đằng Nhất Hán nở nụ cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Người Yến cũng là người, trúng tên trúng đao thì cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ chết. ͏ ͏ ͏ ͏

Thật ra, Đằng Nhất Hán cố ý nói đơn giản đi một chút. Bởi vì hắn đã từng thấy cảnh chiến trường sau trận chém giết, quả thật giống như là tu la địa ngục. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn cũng đã từng chứng kiến người Yến bại, vì vậy, cảm giác sợ hãi trong lòng không có mãnh liệt đến vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Luôn nghe nói người Yến lợi hại thế này, người Yến lợi hại thế kia, hắc, không phải là cũng bại trận hay sao. ͏ ͏ ͏ ͏

Lại nói, hắn là dân phu, sẽ không ra chiến trường. ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân thấy biểu cảm này của Đằng Nhất Hán, trực tiếp ném cái khăn mặt ướt lên mặt hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Mặt của Đằng Nhất Hán bị đánh lên một vết đỏ. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vẫn không tức giận, chỉ yên lặng mà thả khăn lại chỗ cũ. ͏ ͏ ͏ ͏

Phụ thân hắn đã từng nói, nam nhân vô dụng nhất mới nổi giận với nữ nhân trong nhà. ͏ ͏ ͏ ͏

Đằng Nhất Hán cảm thấy mình ngốc, nhưng cũng không phải là kẻ vô dụng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hình như nam nhân này ăn mấy gậy cũng không phọt ra được một cái rắm, khiến nàng rất hậm hực, nhưng nàng vẫn mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Ta nói, ngươi có nghe hay không! ͏ ͏ ͏ ͏

-Nghe. ͏ ͏ ͏ ͏

Từ khi nữ nhân gọi mình mua nàng, suốt dọc đường về nhà, hắn vẫn luôn nghe theo nàng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiền mua trâu, mua nàng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiền mua đất, mua la, ͏ ͏ ͏ ͏

Bởi vì nàng nói mỏi chân, nói không muốn đi bộ. ͏ ͏ ͏ ͏

-Người Yến lần đầu tiên thất bại, dựa theo tính khí của bọn họ thì sẽ xin Bình Tây Vương gia xuống núi, lần này lĩnh quân, hẳn là chính là Bình Tây Vương. ͏ ͏ ͏ ͏

-Ồ, đã từng nghe nói qua, rất lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏

-Cho nên đừng đi, nếu ngươi chết rồi, ai tới hầu hạ ta? ͏ ͏ ͏ ͏

-Được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

-Không đi nữa? ͏ ͏ ͏ ͏

-Không đi nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

-Ngoan. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên mặt nữ nhân, hiếm khi xuất hiện nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng ngay lập tức, nét cười của nàng đông cứng lại. Bởi vì nàng nhìn thấy trong chậu nước trước mặt, từng tầng từng tâng gợn sóng đang lan ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Mặt đất, hình như cũng đang rung lên nhè nhẹ. ͏ ͏ ͏ ͏

Đằng Nhất Hán thấy thế, đứng dậy, làm bộ muốn ra ngoài xem sao. ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân trực tiếp hét ầm lên: ͏ ͏ ͏ ͏

-Đóng cửa lại, đừng đi ra ngoài! ͏ ͏ ͏ ͏

Đằng Nhất Hán không hiểu tại sao, tuy hắn rất muốn đi ra bên ngoài xem thử rốt cuộc là người nào đang tới, nhưng hắn vẫn nghe lời, phụ thân đã nói: ngươi ngốc như vậy, sau này phải thật nghe lời lão bà, bởi vì lão bà ngươi đi theo ngươi đã rất thiệt thòi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Vị hán tử Triệu địa này đóng nhà cửa, quay đầu về, lại nhìn thấy nữ nhân rất quen tay mở một cái rương cũ mà phụ thân hắn để lại ra. Có người nói đó là đồ cưới mẹ của hắn năm đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân ném hết đệm chăn ném mùa đông bên trong ra, chui tọt cả người vào. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó, nàng nhìn về Đằng Nhất Hán đang đứng bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏

Đằng Nhất Hán lên tiếng, cười cười, cầm lấy cây cuốc đang đặt ở góc, đứng đó. ͏ ͏ ͏ ͏

-Chờ lát nữa nếu như có người đi vào, không cho phép động tay, có nghe hay không! ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân dặn dò. ͏ ͏ ͏ ͏

Đằng Nhất Hán gật gù. ͏ ͏ ͏ ͏

-Người đi vào, họ muốn lấy cái gì thì cứ để cho họ lấy đi, không cho phép ngươi ngăn cản, có hiểu hay không? ͏ ͏ ͏ ͏

-Hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏

-Cho dù là thứ đồ quan trọng, cũng không cho phép ngươi ngăn cản, có hiểu hay không? ͏ ͏ ͏ ͏

Đằng Nhất Hán không trả lời. ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Ta xấu, không lỗ! ͏ ͏ ͏ ͏

Đằng Nhất Hán lắc đầu một cái: ͏ ͏ ͏ ͏

-Xinh đẹp lắm. ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân chọc giận đến mức bật cười ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, bên ngoài tiếng vó ngựa dồn dập, một trận tiếp một trận, giống như một cơn sóng lớn, kéo dài không dứt. ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng thời, tiếng kêu thảm thiết, liên tiếp vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏

-Người Yến, là người Yến! ͏ ͏ ͏ ͏

Bên ngoài có người hô lên một tiếng, sau đó, chính là hét thảm một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong rương sắc mặt nữ nhân bắt đầu trở nên tái nhợt, đúng là... Người Yến. ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, nàng bắt đầu tự lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏

-Làm sao có thể đến nhanh như vậy chứ, làm sao có thể đến nhanh như vậy chứ. Tam quân chưa động lương thảo đi đầu, bọn họ không thể... Trừ phi... ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân lập tức nhìn chằm chằm Đằng Nhất Hán, hô: ͏ ͏ ͏ ͏

-Nhanh, đem tất cả lương thực ngươi mua về, để ở trong sân, mau đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Đằng Nhất Hán đi tới, nhấc hai túi lương thực nâng lên, mở ra cửa phòng, đặt lương thực ở trong sân, sau đó, lại đi trở về, khép kín cửa phòng. ͏ ͏ ͏ ͏

Cửa viện đang mở, lúc trước đám trai trẻ trong thôn không tiện tay đóng lại cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, loại tường đất thấp nhỏ này có đóng cửa hay không thì cũng không khác gì nhau cả. ͏ ͏ ͏ ͏

Đằng Nhất Hán dựa lưng vào cửa phòng, nhìn nữ nhân vẫn đang trốn ở trong rương, nhếch môi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Ta còn giấu một túi bột mì nhỏ để dành cho ngươi ăn. ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân không thèm để ý, ͏ ͏ ͏ ͏

Thu đầu về, hạ nắp rương xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong rương, một người cuộn tròn lại. Ngoài rương, một người vẫn đứng. ͏ ͏ ͏ ͏

Bên ngoài tiếng kêu thảm thiết, trước rất thưa thớt thì nay lại dày đặc. Lúc trước còn ở phía xa thì nay đã sát gần bên. ͏ ͏ ͏ ͏

Rốt cục, ở gian nhà sát vách liên tiếp ruyền ra những tiếng kêu thảm thiết xong, nữ nhân mở nắp rương lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng xác định, người Yến đang xuống tay độc ác! ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ nhân mắng: ͏ ͏ ͏ ͏

-Quốc chủ Triệu quốc đáng chết, quốc chủ Triệu quốc đáng chết! ͏ ͏ ͏ ͏

Trận chiến Lương địa, Ngụy quốc Tề quốc đóng kín thành quan, chỉ có Triệu quốc, chủ động xuất kích, lựa chọn gia nhập. ͏ ͏ ͏ ͏

Bởi vì, một vị quận chúa Càn Quốc, đã được gả cho quốc chủ Triệu quốc. ͏ ͏ ͏ ͏

Trước mắt, lửa giận của người Yến lửa giận đã bắt đầu trút lên đầu người Triệu ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

-Phốc! ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Tiên Bá một đao chém lăn lão giả đang cầm dao bổ củi trước mặt, Trịnh Man thì rút đao từ trong lồng ngực nhi tử lão ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ cũng cầm đao, vẻ mặt hơi có chút giãy dụa. ͏ ͏ ͏ ͏

Phía sau, có giáp sĩ xông tới, tiến hành vận chuyển lương thực trong phòng. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Tiên Bá tra đao vào vỏ, đi tới trước mặt Lưu Đại Hổ, trừng hắn, gầm nhẹ lên: ͏ ͏ ͏ ͏

-Nếu ngươi dám nói chúng ta giết không phải là binh lính mà là bách tính cho nên không đành lòng, bây giờ ta sẽ đánh gãy chân ngươi, cho ngươi thành thương binh mà lui lại hậu phương! ͏ ͏ ͏ ͏

Mặt mũi Phụ thân ngươi, ở chỗ của ta, cũng không dùng được đâu! ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ nhìn Trần Tiên Bá, lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Ta giết nàng ah! ͏ ͏ ͏ ͏

Đao của Lưu Đại Hổ chỉ vào một lão bà đang run lẩy bẩy trong góc tường. ͏ ͏ ͏ ͏

-Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Tiên Bá nở nụ cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

-Vậy thì không cần thiết, vương gia có lệnh, chỉ giết không tha những kẻ dám cản trở quân ta chinh lương ͏ ͏ ͏ ͏

Lưu Đại Hổ cũng lườm Trần Tiên Bá một cái. Hắn cảm giác được, bản thân lúc trước đã bị thiếu niên uy vũ trước mặt này coi thường rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp