Thật ra là do một tên tướng lĩnh nhỏ nào đó của người Càn sát lương mạo nhận công lao, dùng đầu bách tính mạo nhận là thủ cấp người Yến. Mà Trần Đại Hiệp lại hiểu lầm là Trịnh Phàm gây ra, nên mới cố ý đến Yến quốc, ở trong khách điếm ngoài Doãn Thành, ám sát Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
-Vậy, trước mắt thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
-Ngươi cuối cùng vẫn để ý. Ngươi để ý chuyện con trai ngươi bị đầu lĩnh thân binh của ta đạp cho một cước. ͏ ͏ ͏ ͏
-Ta không có. ͏ ͏ ͏ ͏
-Không, ngươi đúng là có. ͏ ͏ ͏ ͏
-Ầy ͏ ͏ ͏ ͏
-Người muốn giết ta, sẽ không vì tội nghiệt trên tay ta nhẹ đi một chút thì không muốn giết ta nữa. Thậm chí, cho dù ta là một thánh nhân, phương diện đạo đức, phương diện luân lý đều trắng tinh không chút tì vết, hôm nay ta đã ngồi vào vị trí này, vẫn sẽ có rất nhiều người muốn ta chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Thay vì ngồi nghĩ có người nào muốn giết ta, còn không bằng nghĩ xem làm sao để bọn họ không dám đến, cũng khôg thể đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia khom lưng, đưa tay vỗ nhẹ lên vỏ kiếm Long Uyên, nói : ͏ ͏ ͏ ͏
-Đáng tiếc ta không phải Điền Vô Kính, không bản lãnh làm cho tất cả thích khách trong Chư Hạ đều phải tránh xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng ta cũng không kém bao nhiêu, đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh liền nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-Đều đã đi đến bước này rồi, cũng không cần phải nói mấy lời đại loại thế này đi? ͏ ͏ ͏ ͏
-Bình thường mặc dù ta thắp cũng đủ hương, nhưng ta vẫn thích lâm thời lại đi ôm chân phật nhiều hơn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, Trịnh Phàm giơ tay lên, truyền lệnh Tư Mã phía sau lập tức tiến lên chờ đợi dặn dò: ͏ ͏ ͏ ͏
-Truyền lệnh, mệnh cho tiền quân hướng thẳng tới đô thành Triệu quốc, hôm nay trung quân sẽ đóng quân ở đây, hậu quân tràn ra, đi thu thập lương thảo quân nhu bốn phía xung quanh. ͏ ͏ ͏ ͏
-Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
-Muốn đi đô thành Triệu quốc à? ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nhìn Trịnh Phàm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-Thật ra đúng là ta muốn đi gặp mặt Triệu vương, nhưng làm gì có thời gian rảnh rỗi chứ. Chắc hẳn hắn đã biết, ta tới làm khách trong quốc cảnh của hắn rồi ͏ ͏ ͏ ͏
Trước tiên cứ cho hắn một thương giả như vậy đã, để hắn triệu hồi trú quân ở Tam Sơn quan về quốc đô đi, nhường đường cho chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
-Số lần cùng ngươi đi ra đánh trận cũng không ít. Trước đây đều là đánh nhanh thắng nhanh, lần này lại có vẻ lề mề hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
-Hết cách rồi, thu thập lương thảo quá chậm. ͏ ͏ ͏ ͏
-Không, không chỉ đơn giản như vậy đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
-Úi, nhìn ra rồi hả? ͏ ͏ ͏ ͏
-Ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói ta cũng có thể không nghe. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cười cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-Chuyện thật ra rất đơn giản, cũng giống như chơi cờ thôi. Ta hạ cờ, phải xem người ngồi đối diện muốn hạ ở đâu, cứ để họ từ từ thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên này Trịnh Phàm cùng Kiếm Thánh đang nói chuyện. Đằng trước, Trần Tiên Bá lại dẫn theo nghĩa tử của Trịnh Phàm cùng con riêng của Kiếm Thánh, cộng thêm một đám giáp sĩ trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới mệnh lệnh của Trần Tiên Bá, cung nỗ thủ đã sẵn sàng, vây chặt ba mặt tường đất, thuẫn thủ bày trận ở phía trước, giáp sĩ còn lại thì áp hậu. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là chiến trận quân đội dùng để đối phó với cao thủ tam phẩm. ͏ ͏ ͏ ͏
Rõ ràng, Hắc Long kỳ cộng thêm tự giác để sẵn hai túi lương thực trong sân, vẫn chưa thể làm cho Trần Tiên Bá thật sự cảm thấy người ở trong phòng rất biết điều mà buông tha. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra theo Trần Tiên Bá, trong phòng này có lẽ là có loại người như kiểu "thế ngoại cao nhân", vì vậy, trước tiên cứ bỏ qua đã, sau đó lập tức triệu tập nhân mã sẵn sàng trận địa đón quân địch. ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, Trần Tiên Bá thân cầm lá chắn, dẫn dắt một đám giáp sĩ phá cửa xông vào, nhưng khí huyết ngang dọc trong dự đoán vẫn chưa xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia cũng ngóng trông một lúc, lại chẳng nhìn thấy gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ thấy Trần Tiên Bá dẫn người áp tải một nam một nữ từ bên trong đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam, nhìn tướng mạo đã thấy thành thật, thậm chí còn mang theo chút ấm ức. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ, chậc, dáng người trông còn được nhưng trên mặt còn vết sẹo to đùng kìa. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là lần đầu tiên quân Yến gióng trống khua chiêng tiến vào Triệu quốc. Đằng gia thôn cũng không thuộc về chỗ khiến thế lực hai bên lo lắng. Nếu hôm nay người Yến đánh hạ thì ngày mai người Triệu sẽ đoạt lại. Ba phen mấy trận qua đi, các thôn dân nay làm cờ Yến mai may cờ Triệu, xem nhà ai đến thì treo cờ nhà đó, ngược lại cũng không có gì đáng trách. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà hộ dân này, có vẻ đã hơi “ tiên tiến” quá mức. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá bắt đầu dùng vỏ đao đánh Đằng Nhất Hán, ép hỏi hắn lá Hắc Long kỳ này từ đâu ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Đằng Nhất Hán bị đánh cho máu me đầy mặt, hô là do mình nhặt được. ͏ ͏ ͏ ͏
Hỏi nhặt được ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài Tam Sơn quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Quân Yến đối với Triệu quốc, đối với Triệu địa thậm chí là đối với người Triệu vốn đã có oán khí rất lớn. Đằng Nhất Hán đã từng làm dân phu ở tiền tuyến, đây chính là cái tội ván đã đóng thuyền rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá rút đao ra, dự định kết liễu hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Biết điều thì thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi đáng chết! ͏ ͏ ͏ ͏