favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2282: Một Đám Heo Không Đủ Sợ

Chương 2282: Một Đám Heo Không Đủ Sợ

Cưỡng ép tấn công ngọn núi kế tiếp, một trận đã hạ được thì còn dễ nói, chứ nếu gặp chút khó khăn, đường lui chưa dựng xong, rất có thể sẽ bị người Triệu lại thuận thế chiếm lại ngọn núi lúc trước mới hạ được.

Phiền Lực cũng cởi giáp trụ ra từ lâu, ngay cả áo lót bên trong cũng không mặc, chỉ để lại mỗi cái quần cộc, ngồi ở chỗ đó không ngừng xối nước.

Ngoài những binh sĩ đang ngủ trưa, trọng giáp của bọn họ được binh sĩ mới tới bổ xung dùng lá cây, dây leo phủ lên che chắn.

Thỉnh thoảng, còn phải dội nước lên trên giáp trụ để hạ nhiệt độ.

Giống như thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh tình, một thứ có thể bảo đảm lực phòng hộ của ngươi, giáp trụ tăng thêm cơ hội giữ mạng cho ngươi, tuyệt đối là phải đông lạnh hạ nóng.

Huyền giáp của Bình Tây Vương chính là bảo vật được ngự ban, xem như là bảo vật áp đáy hòm của hoàng cung Yến quốc. Bình thường trừ khi dự họp hay một ít trường hợp long trọng thì Bình Tây Vương gia mới mặc bên ngoài một lát, những lúc còn lại đều chỉ mặc mãng bào Tứ Nương từng cải tiến. Không có lý do gì khác, mặc lên oai hùng thì oai hùng đấy, nhưng thật sự là không thoải mái.

Phía ngoài xa hơn, có binh sĩ đã bưng cơm canh lại đây rồi.

Binh sĩ vốn đang ngủ trưa đã thức dậy, bắt đầu ăn cơm, trời quá nóng, mọi người đều không hề có khẩu vị nhưng vẫn ăn như hổ đói.

Sau khi ăn xong, thả bát đũa xuống thì bắt đầu đi giải quyết vấn đề sinh lý bài tiết của bản thân với quy mô lớn.

Chức năng bộ phận này của con người có thể huấn luyện được. Đơn giản một chút là buổi sáng nhất định phải đi nhà xí một lần, dưới nguy cơ sống còn rèn luyện thêm mấy lượt thì có thể đạt đến mức độ khi nào nên giải quyết thì giải quyết.

Bình Tây Vương gia cũng có thói quen này. Trước khi khai chiến, mọi người ăn cơm và đi nhà xí cơ bản là đều tập thể, trong một thời gian ngắn giải quyết xong hết, sau đó mới chú tâm vùi đầu vào chiến trường. Dù sao thì lúc đang đánh đấm, ngươi đâu thể nói với đối thủ là bụng khó chịu quá, nhịn không nổi, chờ một chút ta đi giải quyết xong rồi về đánh tiếp. Dù ngươi làm trung quân hay hậu quân thì vẫn phải đứng đấy, quân trận chưa đến thì ngươi phải nhịn xuống, mọi người đang trận địa sẵn sàng đón quân địch, vào lúc này ngươi lại nói với giáo úy của mình là muốn đi tiểu tiện một lát, lúc đó rất có thể bị xem là lâm trận bỏ chạy, chém đầu ngay tại chỗ để ổn định lòng quân!

Phiền Lực bưng tô lớn ăn cơm, tiếp tục cơm khô, lúc nào khẩu vị của hắn cũng tốt.

Trần Dương nhìn hắn, nói:

- Còn có thể gắp được à?

Tên to con to như tháp sắt này, lúc xung phong thì chủ yếu đứng ở phía trước mình, cuối cùng lúc xông vào sơn trại lại coi bản thân như cái chuỳ công thành, đập tới đập lui, cuối cùng đập ra một lỗ hổng.

Thực sự là hổ tướng đương thời!

Trần Dương cũng là tướng già, biết rõ loại dũng tướng này lúc đang ác chiến có thể phát ra tác dụng như thế nào.

Phiền Lực gật gù, nói:

- Ăn no là được.

. . .

Lúc buổi chiều.

Đã qua thời gian ánh nắng ác liệt nhất.

Trần Dương ra lệnh một tiếng, lính Hãm Trận doanh một lần nữa mặc giáp.

Loại địa hình ‘dễ thủ khó công’ này, cũng không phải là hoàn toàn bất lợi với phe tấn công, nhất là người đến đầy đủ tinh nhuệ.

Bởi vì địa hình có hạn chế, binh lực hai bên có thể thật sự vùi đầu vào việc chém giết chính diện không quá nhiều, điều này sẽ dẫn đến việc chênh lệch tố chất của một bên rất khó mà dùng ưu thế nhân số để bù đắp trên chiến trường.

Cho nên, dù Trần Dương biết rõ, sau khi ngọn núi đầu tiên bị hạ, quân Triệu đối diện tất nhiên sẽ tăng mạnh cảnh giới cùng phòng ngự ở ngọn núi kế tiếp, nhưng hắn vẫn lựa chọn nghỉ ngơi trong chốc lát.

Bởi vì quân Triệu tiếp viện cũng không thể từ trên trời bay tới tới trợ chiến.

Mặc lại giáp trụ xong, Trần Dương lắc lắc cổ của mình, lúc nhìn về phía Phiền Lực đứng bên cạnh, lại phát hiện đối phương không những đã sớm mặc chỉnh tề cái hộp sắt kia vào, mà còn quấn một cái bánh Nang lên cổ, vẫn còn đang tiếp tục gặm.

Trần Dương nhắc nhở:

- Thả mặt nạ xuống đi.

Phiền Lực cười cợt, gật gật đầu.

Lần này.

Không có lời động viên trước khi lâm trận, bởi vì ngọn núi đầu tiên thuận lợi hạ được, đã chứng minh quân Triệu thực sự là một đám heo, sĩ khí của mọi người đều rất cao.

Không thể khinh địch, đó là nói với tướng lĩnh thôi, chứ thật ra đối với binh sĩ mà nói, chủ soái chỉ ước trước khi khai chiến bọn họ coi đối phương gà đất chó sành, coi bản thân mình như thiên thần hạ phàm.

Ngõ hẹp gặp nhau, người can đảm tất thắng, dù sao cũng chỉ là khẽ run một cái.

Chương trướcChương tiếp