Trình tự quen thuộc, vào buổi chiều, lại một lần nữa diễn ra.
Trần Dương dẫn Hãm Trận doanh bắt đầu leo núi, binh mã phía sau cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi đi được một đoạn, mũi tên của người Triệu lần thứ hai trút xuống.
Dù cho người Triệu là bên chiếm ưu thế địa hình, nhưng mũi tên của bọn họ vẫn mềm mại vô lực lại còn không bắn chuẩn.
Binh sĩ quân Yến cũng giống như buổi sáng, cố hết sức duy trì ổn định, đi ngược lên tránh né mũi tên. Nếu bị bắn trúng, mất năng lực hoạt động thì tự nằm xuống.
Bắn trúng chỗ yếu, liền yên lặng mà nằm ở đó kêu rên chờ chết.
Sau khi đồng đội nhìn ngươi một cái, sẽ không quay đầu lại nữa.
Lúc giang hồ chém giết hay thổ phỉ sống mái với nhau, thật sự có thể xuất hiện loại chuyện như có người bị trúng tên ngã xuống đất, ai đó ở bên cạnh tiến đến ôm đầu hắn, xong ngươi tới ta đi nói mấy câu tình cảnh.
Nhưng khi chém giết trên chiến trận chân chính, không cho phép những thứ lập dị này xuất hiện.
Chờ đánh xong trận, có đủ thời gian mới nhớ lại đồng đội đã chết trận, nói không chừng, chờ một lúc bản thân cũng theo xuống dưới luôn, đỡ phải mất công tưởng nhớ.
Cùng một loại yên lặng, cùng một tiết tấu, cùng một nhịp điệu, quân Triệu ở phía trên cảm nhận được tình trạng giống y như tình cảnh mà đồng đội ở ngọn núi lúc trước từng phải đối mặt, cảm thấy tê dại cả da đầu.
Rốt cục.
Khoảng cách đã rút ngắn đến mức độ nhất định.
Trần Dương giương cung dựng đồn tiễn, bắn ra.
Binh sĩ Yến quốc, toàn bộ đều bắt đầu giương cung lắp tên tiến hành bắn trả. Ở khoảng cách này, bắn nhau không có gì khác với việc xếp hàng xử bắn ở thời hiện đại, thử thách chính đầu tiên thử là dũng khí của hai bên.
Nhưng biết làm sao, Trần Dương bên này quả nhiên là sĩ khí như hồng, giống như Tạ Ngọc An nói, bọn họ vốn là đến rửa nhục.
Còn nữa, kỹ năng bắn tên chênh lệch, là hoàn toàn nghiền ép đối phương.
Thứ đồ chơi này, không phải cứ thao luyện trong thời gian ngắn là có thể luyện ra được. Người Yến giỏi cưỡi ngựa bắn tên, đây là chuyện mà mọi người đều biết, dù sao trong một đoạn thời gian rất dài, đại địch sinh tử chủ yếu của người Yến chính là Man tộc.
Mà người Man tộc từ nhỏ, trời sinh đã là những tay thợ săn, muốn liều qua được bọn họ tất nhiên cần phải bảo đảm tố chất giáp trụ cùng quân kỷ, những môn như cưỡi ngựa bắn tên, tuyệt đối không thể hạ xuống quá nhiều.
Khách quan mà nói, không chỉ có người Triệu, dù cho là hai đại quốc như Càn Sở, sau này huấn luyện ngươi phải tiêu tốn nhiều thời gian, tinh lực và tiền bạc mới có thể làm cho binh sĩ của mình ở phương diện cưỡi ngựa bắn tên, chưa nói có thể bất phân cao thấp cùng quân Yến, chỉ cầu miễn cưỡng có đủ tư cách ứng phó được mấy chiêu đã là hàng tinh phẩm rồi.
Loại kỹ năng này, một người nếu có thiên phú thì có thể học cấp tốc, nhưng phóng tầm mắt nhìn hết một nhánh binh mã, muốn học cấp tốc gần như là chuyện không thể.
Vì vậy.
Một màn quen thuộc lại xảy ra.
Người Triệu sẽ nhanh chóng thất lạc, tiếp tục trơ mắt nhìn đồng đội bên cạnh bị trúng trên, tiếp tục can đảm đánh trả. Không ít quân Triệu đã dứt khoát co người nấp xuống dưới ôm đâu.
Cứ kéo dài tình huống như này, bên phía quân Yến cũng thuận lý thành chương, hoàn thành việc đối đầu áp chế từ dưới lên.
Nhưng vào lúc này, phía trên xuất hiện một tên tướng lĩnh Triệu quốc, tự mình dẫn theo mấy trăm binh lính mặc trọng giáp xung phong liều chết giết xuống dưới.
Đây là việc chưa từng xuất hiện lúc tấn công quân trại đầu tiên.
Phiền Lực giơ hai lưỡi rìu lên chuẩn bị đối chiến, lại bị Trần Dương kéo về:
- Lùi lại ba trăm bước!
Quân Yến bắt đầu lùi lại, tránh né mũi nhọn.
Phía trên, quân Triệu thấy thế tấn công của mình đã đánh đuổi được quân Yến, lúc này đang reo hò hoan hô.
Nhưng rất nhanh.
Sau khi vừa mới hoàn thành triệt quân, dưới tiếng đồn tiễn lần thứ hai của Trần Dương, hai cánh cầm cung, trung lộ ném xuống toàn bộ cung nỏ, rút đao mà lên, bắt đầu nhanh chóng xung phong.
Người am hiểu đánh quyền, nắm đấm vung ra, cách một hai phút đánh chồng lên nhau, lực đạo sẽ càng mạnh mẽ hơn, đánh người sẽ càng đau hơn.
Đạo lý dùng ở trên chiến trường cũng giống như vậy. Trước hết để cho ngươi nửa vị trí cơ thể, sau đó ở thời khắc nhuệ khí của ngươi hạ xuống, trực tiếp đánh tan ngươi.
Hai cánh cung tiễn thủ phụ trách áp chế trung lộ của đối phương, trung lộ phe mình thì phụ trách nhanh chóng đâm xuyên qua.
Với hai cánh cung tiễn thủ mà nói, bọn họ không còn ngoảng đầu phân tâm, một lòng một dạ hỗ trợ áp chế trung lộ của đối phương, điều này cần khắc phục được một nỗi sợ rất lớn, bởi vì ngươi không có cách nào đánh trả những tên địch đang giương cung bắn về phía mình.
Mà giáp sĩ trung lộ xung phong, không nhìn gì hết, chỉ lo chém ngã đối thủ trước mặt.