Được rồi được rồi.
Phân phó xuống dưới, ngày mai rút quân đi.
- Nhanh như vậy à?
Hàn Lão Ngũ hơi kinh ngạc.
Tạ Ngọc An trừng mắt nhìn:
- Còn ngại nhanh? Ta còn cảm thấy chậm đây.
. . .
Vào ban đêm.
Đỉnh núi thứ ba bốc lửa.
Sau khi trời tối, quân Yến phát động tập kích ban đêm với ngọn núi thứ ba. Quân Triệu bên Tam Sơn quan xuất binh viện trợ, nhưng không thành công, ngược lại còn bị quân Yến đánh tan.
Một ngày một đêm.
Quân Yến một hơi triệt hạ ba ngọn núi.
Quân tiên phong, trực tiếp chặn tại yết hầu Tam Sơn quan.
Quân Càn ở phía sau Tam Sơn quan, vào lúc bình minh đã lựa chọn rút quân rời đi, so với dự tính thì thật sự còn nhanh hơn nhiều, bởi vì cuộc chiến này có đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Mà quân Triệu.
Đầu tiên là bị thần binh từ trên trời giáng xuống của người Yến đánh vỡ quân tâm, sau đó lại trơ mắt nhìn quân Càn rút đi, quân tâm đã không thể dùng từ tan rã để miêu tả, chỉ có thể nói là trên dưới tự sụp đổ.
Triệu Vương mới tự phong Quan Sơn Đồng bị nhóm gia quyến của phó tướng còn đang quốc đô Triệu quốc, cũng chính là người vừa mới được ‘sắc phong’ hộ quốc đại tướng quân, dẫn thân vệ trực tiếp chặn đường bắt sống, khai quan, hiến hàng.
. . .
Ngày hôm đó.
Đại Yến Nghi Sơn Bá Trần Dương đứng ở trên tường thành, đích thân múa đao chém đầu vị ‘Triệu vương’ này xuống. Trong tay cầm một ít hạt đậu xào không biết thuộc hạ tìm được từ chỗ nào, trong lúc máu trên tay còn đang nhỏ giọt, ném vào trong miệng nhai răng rắc.
Hầu kết rung lên một cái, biểu tình có vẻ đau khổ.
Cuối cùng.
Thực sự không nhịn được, đành phun ra ngoài, mắng:
- Lý Phú Thắng, khẩu vị của cái lão tạp mao này, bản bá thật sự học không nổi.
. . .
Cũng ngày hôm đó.
Bình Tây Vương gia đang dẫn quân nhanh như gió bay điện chớp lượn vòng ra sau, quanh quanh co co ăn không biết bao nhiêu bụi bặm thì nhận được đồn kỵ phía trước đến báo.
Nói một nhánh binh mã quân Càn mới từ hướng đông Tam Sơn quan rút đi, hậu quân chặt chẽ, không có sơ hở.
Không bao lâu.
Đồn kỵ nhà mình cùng đồn kỵ do quân Yến chỗ Tam Sơn quan phái ra đã gặp nhau, truyền về tin tức Tam Sơn quan đại thắng.
Bản thân Bình Tây Vương ngồi ở trên lưng Tỳ Hưu.
Nhìn phong thư chiến thắng này.
Không nhịn được mà quẳng xuống đất, chửi thành tiếng:
"Đệt!"
…
Tuy sức chiến đấu của quân Triệu đã không còn cầm cự được nữa, tuy trước đây Đại Yến chưa từng xem nước Triệu như một bàn đồ ăn dâng tới miệng mình. Nhưng chiến tích một ngày hạ được ba sơn trại, nhân đó phá tan một cửa ải, đập tan ý chí chiến đấu của kẻ địch đúng là rất đáng được khen ngợi.
Quan trọng nhất chính là cuối cùng Trần Dương cũng đã có thể trút được sự bức bối trong lòng mình sau khi hay tin Lý Phú Thắng tử trận.
Nói vậy nhưng thật ra cũng không đến nỗi, dẫu gì cũng là lão tướng từng trải, không thiếu định lực. Nhưng chí ít là sức trẻ trên gương mặt đã thêm không ít, đôi mắt có thần, giàu sức sống hơn hẳn.
Nhưng đợi đến khi Trần Dương nhận được tin báo từ kỵ binh trinh sát, nói rằng Bình Tây Vương gia dẫn quân chủ lực từ cửa đông Tam Sơn quan đến thì khí sắc tươi tắn trên khuôn mặt hắn khi nãy đã lập tức bay biến:
Chuyện, chuyện này là sao!
…
Bình Tây Vương tiến vào Tam Sơn quan, hắn an ủi chúng tướng sĩ, thăm hỏi những binh lính bị thương. Sau đó Bình Tây Vương tuyên bố trước các binh lính rằng hắn sẽ tái hiện lại phong thái năm xưa của Tĩnh Nam quân, khiến binh sĩ bên dưới hoan hô reo hò!
Tiếp đến, Bình Tây Vương vào phòng quan nội ngồi. Ghế dưới có Trần Dương, Trần Hùng, Trần Viễn và một số tướng lĩnh. Tiết Tam và Phiền Lực cũng ngồi ở ngay bên cạnh.
Vương gia nâng chén trà lên, sắc mặt của đám người bên dưới đều thoáng vẻ lúng túng.
Bọn họ vốn có thể nói phét khoe khoang về thành tích và kết quả cuộc chiến, nhưng không hiểu sao đến lúc này lại không biết nói gì.
Mọi người đánh trận rất hay.
Mọi người đánh trận rất dũng mãnh.
Nhưng vì đánh quá hay, đánh quá dũng mãnh mà khiến con cá lớn nhất bị dọa sợ bơi mất tăm?
Rốt cuộc chuyện này nên tính là công hay là tội đây?
Bình Tây Vương nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chén trà xuống và lên tiếng:
- Là lỗi của bản vương.
Bình Tây Vương để lộ vẻ mặt hiền hòa, lẫn trong đó là cả sự áy náy:
- Đáng nhẽ bản vương nên nói trước với Nghi Sơn Bá từ sớm, là sơ sót của bản vương. Chỉ có thể nói là bản vương không ngờ rằng Nghi Sơn Bá gừng càng già càng cay, nhuệ khí quân Tĩnh Nam của ta vẫn thịnh!
Nghe thấy những lời này, đám tướng lĩnh bên dưới đều thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện lúc trước cứ xem như đã qua rồi, Vương gia đã mở cho bọn họ một con đường lui thì nên nghe theo thôi.
Trần Dương lập tức đứng bật dậy, kiểm điểm hành động ‘tham công làm bậy’ cuối cùng dẫn đến việc ‘bỏ lỡ thời cơ chiến đấu’ của mình và mong ‘Vương gia trị tội’.