favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2286: Thế Cục

Chương 2286: Thế Cục

Vương gia lại vỗ về động viên, thật ra là hai bên đang thổi phồng cho nhau, khiến bầu không khí đầy lúng túng giữa bọn họ đã lặng lẽ vơi đi phần nào.

Xét đến cùng thì vẫn là lỗi của Trịnh Phàm. Hắn là người vạch nên kế hoạch nhưng lại không thể nào đoán trước được biến số này. Có lẽ đó chính là khoảng cách giữa hắn và Lão Điền.

Lúc trước khi Lão Điền dùng Trịnh Phàm, sau mỗi lần hắn tạo ra ‘bất ngờ’ Lão Điền đều có thể lập tức đuổi kịp, tiến hành hô ứng và phối hợp, thực hiện chặt chẽ không một kẽ hở.

Còn hắn, đương nhiên là không thể nào đạt được sự lão luyện và bắt kịp được thời cơ như thế.

Đây là những lời trong lòng Trịnh Phàm, đồng thời hắn cũng nói ra những lời trong lòng này.

Trước mặt thủ hạ cũ trong quân Tĩnh Nam, hắn tự điểm kiểm mình không bằng Tĩnh Nam Vương cũng không tính là việc tự gây tổn hại đến hình tượng của bản thân, trái lại còn tiến thêm một bước trên con đường gây thiện cảm.

Mặt khác, như vậy cũng có thể coi là khẳng định vai trò của Trần Dương trên chiến trường, năng lực vẫn giống như khi xưa sát cánh cùng mình.

Buổi họp quân bắt đầu trong bầu không khí khá lúng túng, nhưng cuối cùng đã kết thúc trong bầu không khí thoải mái vui vẻ. Đến cả Phiền Lực vì phối hợp với bầu không khí vui vẻ này mà phải cố trưng bộ mặt cười ngây ngô thật lâu, đến cuối cùng không nhịn được thử véo mặt mình, thì ra cười đến mức cơ mặt cứng đờ.

Ứng phó xong mọi chuyện Trịnh Phàm cũng bắt đầu thấy hơi mệt, tay chống dưới cằm. Hai người Tiết Tam và Phiền Lực liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng quay sang nhìn A Minh, mà A Minh thì từ từ nhắm mắt lại xem như không thấy.

Trong chốc lát bầu không khí lúng túng ban nãy đã quay trở lại, thậm chí còn gượng gạo hơn.

Người Mù ở kinh thành Triệu quốc, Lương Trình ở Trấn Nam quan, còn Tứ Nương ở quê nhà. Ma Hoàn vừa loại trừ, trong một chốc một lát khó mà tìm ra được một người có thể cùng phân tích thế cục trước mắt với chủ thượng trong ba người anh này.

Nói ngắn gọn thì là toàn bộ mấy người này đều ngốc nghếch.

Cảm giác muốn nói tiếp nhưng lại không biết phải nói tiếp làm sao khiến người ta thật sự cảm thấy bị giày vò. May mà Trịnh Phàm không có ý định thương thảo với bọn họ bước kế tiếp nên làm thế nào.

Thật ra bất kể là quân Yến hay là liên quân Càn Sở, tất cả bọn họ đều đang đánh trận ở sân khách, tác chiến ở sân khách thì không cần phải để ý tới việc được hay mất ‘lãnh thổ’. Dù gì đó vốn không phải đất nhà mình.

Thứ mà mọi người đang đọ chính là khả năng chiến đấu và làm tiêu hao giữa các đội quân. Nhưng phe mình cứ liên tục lãng phí tiên cơ nắm trong tay, biến mọi chuyện thành công dã tràng.

Ý nghĩ ban đầu của Trịnh Phàm là chờ bên kia ra tay trước, gặp chiêu phá chiêu. Nhưng hiệu quả thực tế lại thành bên mình từng bước ra tay quá sớm, làm kinh động đến đối phương.

Kinh thành Triệu quốc bị bao vây hẳn sẽ khiến liên quân Càn Sở chọn hướng rút quân. Trận chiến ở Tam Sơn quan vốn định ôm cây đợi thỏ nhưng ngờ đâu lại bị quân Càn dọa cho bỏ chạy trước.

Chủ tướng của nhánh quân Càn kia chắc hẳn đã phát hiện quân chủ lực của mình có ý đồ bọc hậu bao vây. Dù ban đầu bên phía quân Càn không phát hiện ra nhưng vào lúc rút lui, khi trinh sát của đôi bên chạm trán với nhau thì mọi chuyện cũng đã rõ ràng.

Như thế có thể suy ra là chủ tướng ở phe đối đầu hiện giờ đang nghĩ mà sợ đến thế nào, mà suy nghĩ này sẽ dẫn đến việc tiếp đến hắn sẽ không dám mạo hiểm nữa, càng ngày càng rụt vòi.

Dựa theo tình hình phát triển trước mắt, có thể đoán ra được trong đại hội chiến lần này giữa ba Yến quốc - Sở - Càn tận mấy chục vạn quân ra trận biến thành một trận diễn tập lớn, sau khi mỗi bên duyệt xong phần mình sẽ rất lễ độ và ăn ý kéo đội mình về nhà.

Tính toán thì Yến quốc lỗ to, Lý Phú Thắng và gần như toàn bộ cánh quân đó bị diệt sạch.

Mặc dù điều động đại quân tập kết được hắn áp dụng cách dã man ‘Đả Thảo cốc’ để tiến hành tiếp tế ngay tại chỗ, nhưng chuẩn bị trước và bị tiêu hao quả thật là có chênh lệch.

Còn về việc Triệu quốc bỏ cuộc, trừ phi Yến quốc định đóng quân ở nơi này, nếu không Triệu quốc bỏ cuộc hay không bỏ cuộc thật ra không khác nhau mấy. Hơn nữa Nam Môn quan được chọn làm cửa ải và ranh giới tạm thời phân chia các thế lực. Điều đó có thể giúp Yến quốc có thể trông coi biên giới nước nhà với cái giá thấp nhất, kéo dài ra thì cũng tương đương với việc có thêm một vùng đất lệ thuộc.

Không phải địa bàn càng lớn thì càng tốt, phải xem xem liệu mình có thể có năng lực để bảo vệ và tổ chức hay không, nếu không cũng chỉ có thể biến thành gánh nặng.

Chương trướcChương tiếp