Càn Sở thì lại kiếm được lời, đại thắng một trận, lòng quân phấn khởi, nâng cao sĩ khí trong nước, phá vỡ truyền thuyết Đại Yên không thể bị đánh bại
Vả lại tình hình sau khi quân chủ lực quân Yến được điều động, toàn quân vẫn quyết định thoái lui như trước, lời lãi kiếm được không quá nổi bật cũng chẳng quá nhiều.
Vậy, còn phe mình thì sao?
Tấn Đông gia không động tĩnh.
Trận tập kết quy mô lớn, lần đầu tiên chỉ huy nhiều binh nhiều mã như thế, hi vọng và danh vọng vụt cái tăng lên tới đỉnh. Trước kia hắn là Vương gia, bây giờ đã có thể đường đường chính chính hưởng đãi ngộ quân sự chính trị tương tự như Tĩnh Nam Vương.
Đánh đuổi liên quân Càn Sở, sau đó được mọi người tuyên dương, có thể nói là bị ‘uy danh’ của hắn dọa rồi.
Thật ra hắn mới là người được lợi.
Dù tiếp tục thuận theo loại ngầm hiểu này thì hắn cũng chính là người thắng lớn.
Kẻ thiệt thòi chính là Yến quốc, liên quan quái gì đến Bình Tây Vương Đại Yến hắn đâu chứ?
Thấy tốt thì nhận?
Thấy tốt thì nhận?
m thanh này liên tục vang lên trong lòng Trịnh Phàm.
Nếu như Trịnh Phàm là một chính khách, nếu như Trịnh Phàm là một nhà quân phiệt, nếu như mấy thân phận này chỉ đơn thuần là thế thì cũng chỉ có thế thôi.
Nhưng sự quái dị ở bên trong, không thể nào khiến hắn có thể yên tâm bình tĩnh lại được.
Vì Lý Phú Thắng chết rồi!
Hắn làm sao có thể mượn cớ Lý Phú Thắng hy sinh mà chạy tới đây dạo qua một vòng, tìm cái gọi là ‘Hi vọng của mọi người’?
Điều này không hợp lẽ, cũng chẳng phải tốt đẹp gì.
Ba người Tiết Tam, Phiền Lực và A Minh nhìn chủ thượng của mình càng ngày càng trầm tư. Lúc thì ngài ấy gật đầu, lúc thì lắc đầu, khi thì nghiêm mặt, khi thì giãn mày, đến mọi người cũng không biết nên làm thế nào để giúp chủ thượng thương nghị. Vậy được thôi, mọi người ăn ý tỏ vẻ hệt như chủ thượng, lần lượt thay đổi biểu cảm.
Khi chủ thượng gật đầu tất cả mọi người đều hiểu ý gật đầu theo. Khi chủ thượng lắc đầu tất cả mọi người đều thở dài thườn thượt. Khi chân mày chủ thượng giãn ra, tất cả mọi người đều mở miệng hình chữ ‘A’.
Phiền Lực không đắn đo hô lên:
- Ơ!
“…” - Tất cả mọi người.
Sao vậy?
Trịnh Phàm bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn sang Phiền Lực.
Phiền Lực:
- Ơ?
- Ơ.
Trịnh Phàm hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, nói với Tiết Tam:
- Gọi Nghi Sơn Bá về đây lần nữa cho ta.
- Vâng, thưa chủ thượng.
- A Minh, trải bản đồ ra cho ta.
-
- A Lực.
- Có thần.
- Kêu nữa đi, xốc lại tinh thần.
- Ơ ~ hơ~
Trần Dương vừa mới rời đi không bao lâu lại bị gọi về, chân vừa bước vào đã nghe thấy tiếng của Phiền Lực. Sau khi nghe thấy toàn thân Trần Dương nổi đầy da gà, giống như đang ở giữa ngày hè nóng nực mà bị giội cho một chậu nước lạnh.
- Ngừng.
Phiền Lực kết thúc.
- Vương gia!
Trần Dương hành lễ với Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm đứng dậy, từ trên ghế đi xuống, nói:
- Nghi Sơn Bá, bản vương không cam tâm, vẫn cảm thấy không cam tâm, chúng ta đã đem hết binh mã đi đánh để mở thông Thảo Cốc, kết quả không xong chuyện gì cả. Đợi sau khi trở về, nghe bách tính thổi phồng là dựa vào uy danh của ta đẩy lùi binh mã Càn Sở, bản vương cảm thấy thật hổ thẹn.
Trần Dương lắc đầu, nói:
- Con rùa không có mắt nào dám nói như thế, nếu để ta nghe được, ta nhất định phải chém đầu hắn!
Phiền Lực rút rìu giơ lên, nói tiếp:
- Được chứ!
Trần Dương: “...”
Trịnh Phàm đánh mắt nhìn sang, Phiền Lực im lặng thu rìu về.
- Vương gia, lúc trước vì mạt tướng kìm nén lửa giận trong lòng nên đầu óc không được tỉnh táo. Mấy ngày nay đầu óc đã tỉnh táo lại rồi, nhìn lại toàn cục mới phát hiện điều khó xử của Vương gia.
Đất Lương giống như một cái ao. Vừa hay nằm ở giữa Yến quốc ta và Càn Sở, liên quân Càn Sở ở Lương địa như cá với rùa trong ao, còn chúng ta đứng trên bờ ao, chờ tóm lấy bọn họ rồi hầm lên.
Nhưng vấn đề là ở trong Nam Môn quan đã không còn viện binh, hoàn toàn trống không.
Chúng ta đứng bên bờ ao, nhưng nếu thật sự tập trung tinh thần khom người xuống dưới ao mò cá, thì ở sau lưng, rất có thể sẽ bị người của phe Càn hoặc là phe Sở đạp cho một đạp nhào thẳng xuống ao.
Dù không chết đuối đi nữa nhưng sợ là ngã gãy tay gãy chân không chừng, vậy chúng ta cũng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Bọn họ giàu có đông dân, nuôi ra được, nhưng Đại Yên chúng ta bây giờ thì…
Trịnh Phàm nhìn sang Trần Dương, rồi nói:
- Nếu ngươi có thể nhìn ra đại cục này từ sớm thì tốt biết bao nhiêu.