Trần Dương nghe vậy thì thở dài, gật đầu đáp:
- Mấy chuyện chưa từng trải sao có thể nhìn thấu được, là do lão Vương gia dạy hư cả. Khi lão Vương gia còn sống, ta cũng đã quen nhìn thấy cờ Vương của ông ấy ở đâu thì lao tới đó chém giết, hoàn toàn không cần phải để ý tới những chuyện rối rắm đó.
Trịnh Phàm vuốt cằm, không phải khi trước hắn cũng thế sao.
Liên quân Càn Sở ở ngay tại Lương địa, người Yến quốc ở bên ngoài giống như hai người đang chơi đấu kiếm thăm dò lẫn nhau.
Quân Yến muốn tốc chiến tốc thắng, đạt được chiến công, liên quân Càn Sở thì chỉ nghĩ ổn thỏa là chính. Đồng thời hi vọng quân Yến làm bừa, một khi bị bọn họ nắm lấy cơ hội tất sẽ nương theo đó bám lấy quân Yến.
Chỉ cần Lương địa lâm vào thế giằng co, không tránh khỏi sẽ nổ ra trận quyết chiến quy mô lớn. Bởi vì Càn Sở sẽ không can tâm tinh nhuệ nhà mình cứ thế chôn thay ở Lương địa này.
Khi đó, viện quân và đồ quân nhu của Càn Sở càng không ngừng được vận chuyển từ trong nước đến Lương địa, quân Yến cũng sẽ bị giáp công.
Tốc chiến tốc thắng ban đầu cũng sẽ biến thành trận chiến vừa ngu ngốc vừa mang đến buồn bực, lúc đó giống như là bản mở rộng trận chiến của Lý Phú Thắng kia.
Nếu như có Lão Điền ở đây, nếu như trận chiến này do lão Điền làm chủ thì ngầu cỡ nào. Hắn sẽ làm thế nào nhỉ?
- Vương gia?
Trần Dương thấy Trịnh Phàm lại bắt đầu chìm vào trầm tư, không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở.
Trịnh Phàm hỏi:
- Lão Trần, ngươi cam tâm sao?
Mới đánh một phen với quân Triệu, sao có thể cam tâm cho được!
Đúng thế.
Trịnh Phàm liếm môi, chỉ tay lên bản đồ trải trên mặt đất, nói với Trần Dương:
- Năm xưa, bản vương ở trong quân của Lý Phú Thắng, men theo đường này mà tiến về phía nam, để đánh hạ kinh thành, còn tuyến đường khác là Lý Báo.
Mà ngươi lúc đó chắc đang sát cánh với lão Vương gia, mượn đường từ Càn quốc vòng về phía đông, cuối cùng tiến vào Nam Môn quan.
- Đúng là vậy, thưa Vương gia.
- Lại đây, vẽ lên tấm bản đồ này cho bản vương xem tuyến đường hành quân năm xưa của lão Vương gia!
Nói nhảm cũng cần phải xem giao tình, hay nói cách khác, nếu không thân thiết lắm thì ngươi cũng không đủ tư cách để mà nói nhảm.
Trần Dương không cho rằng mình và Bình Tây Vương có tình cảm sâu sắc đến vậy, huống chi giữa hai người họ vẫn còn bị ngăn trở bởi chuyện của Lý Phú Thắng.
Hơn nữa, đây không phải là nơi để nói nhảm.
Do đó...
Trần Dương ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Phàm.
Bất chợt,
Trong lòng nảy sinh kính nể đối với sự can đảm của đối phương, lại có một cảm giác kinh sợ xuất phát từ bản năng của tướng lĩnh.
Hai xúc cảm đan xen lẫn nhau, khiến cho một vị lão tướng đã chinh chiến hơn nửa đời người không mấy khi lên triều như Trịnh Phàm, lúc này cũng đã không còn kiềm chế được cảm xúc.
Vẻ mặt hắn nhăn nhó, trong khoảng một thời gian ngắn vẫn chưa thể sắp xếp lại ngôn từ biểu đạt.
May là lúc này, Bình Tây Vương đang cúi đầu, nhìn bản đồ ở dưới chân.
Cũng may, Tiết Tam vẫn đang khiếp sợ. A Minh cũng giống vậy.
Ngay cả Phiền Lực cũng tỏ ra kinh ngạc.
Không hề có báo trước cũng như chuẩn bị, chủ thượng chỉ ngồi ở đó, trầm ngâm một lúc.
Tại sao đột nhiên ngài ấy lại nhớ tới xử lý chuyện này nhỉ?
Tuy nhiên, các Ma Vương cũng chỉ kinh ngạc giây lát, sau khi đã tiêu hóa tin tức này, lộ ra phản ứng tự nhiên như thường.
Ngay sau đó, Tam gia ngồi trên ghế, phấn khích rung chân.
- Ồ, muốn nói tạm biệt với cuộc sống hành quân khô khan và luẩn quẩn đây mà.
A Minh nở nụ cười.
Mọi người đều biết, Càn quốc nổi tiếng với rượu ngon, dùng máu tươi để đổi rượu uống, vốn là một niềm vui lớn trong cuộc đời này.
Hơn nữa, rượu dù ngon đến đâu sau khi vận chuyển đường dài cũng sẽ mất đi hương vị ban đầu, rượu như mỹ nhân, đường xa bôn ba cũng sẽ lấm phong trần mỏi mệt.
Phiền Lực lại hét lên:
- Giết tới Thượng Kinh, cướp lấy chiếc ghế của tên điểu vương kia cho chủ thượng của chúng ta ngồi!
Sau khi Trần Dương tỉnh táo lại, đang định mở miệng nói thì lại bị Trịnh Phàm giơ tay lên cắt ngang.
Trịnh Phàm nói:
- Ta biết tiếp theo ngươi chắc chắn sẽ muốn khuyên ta, có lẽ ngươi cảm thấy sẽ có nguy hiểm, nhưng giờ trong lòng ta vô cùng buồn bực, cứ tiếp tục mèo vờn chuột với liên quân Càn Sở rất là mệt, mà ngồi nhìn họ rời Lương địa về nước lại càng mệt hơn.
Bắt đầu từ lúc Lương quốc xảy ra chính biến, toàn bộ tiết tấu của cuộc chiến đều do bên Càn Sở dẫn dắt.
Quân ta đã rời khỏi Nam Môn Quan xuôi nam, ta đã nhiều lần thử giành lấy quyền chủ động vào tay mình, nhưng đều không thành công, đối phương giảo hoạt đáng ghét, hơn nữa tư tưởng còn rất thống nhất.