Trịnh Phàm lên tiếng:
- Không phải là do lão Vương gia đi ngang qua nên mới xây dựng, mà là vốn dĩ Càn quốc đối đầu với mấy nước nhỏ này là không thành vấn đề, lúc trước quan hệ của Càn quốc với Văn Nhân gia rất tốt.
Cả ba nước cùng phân chia Tấn quốc, hình tượng của Văn Nhân gia trong mắt người có học đều tốt hơn rất nhiều so với hai nước khác. Điều này cũng có thể coi là một trường hợp kinh điển về ‘văn hoá khác biệt’ của Càn quốc.
Do đó, với tiền đề là họ có một hệ thống phòng thủ ba mặt ở phía bắc có thể ngăn cản được quân Yến, người Càn quốc vốn không cần thiết phải bố trí thứ gì ở đây, nhưng từ sau khi đánh Tấn lại bị Yến quốc chiếm cứ, triều đình Càn quốc đã bắt đầu lấp lại lỗ hổng ở mặt này.
- Tiên Bá, ngươi thử nói ra suy nghĩ của mình xem.
Trịnh Phàm tiếp tục ngồi đó đầy thoải mái, bày ra dáng vẻ cho người thanh niên cơ hội lên tiếng, nâng đỡ hắn.
Trần Tiên Bá mở miệng nói:
- Tiến vào Càn quốc là một cách hay, có thể lật ngược được ván cờ này.
Kì nghệ của người thiếu niên làng chài này rất tệ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới việc hắn lấy điều này ra để so sánh.
Trần Dương liếc nhìn Trần Tiên Bá mở miệng nói:
- Một mình xâm nhập vào hang ổ của kẻ thù...
Trần Tiên Bá lập tức nói:
- Năm đó không thể không làm như vậy.
- Khi ấy Càn quốc vẫn hơi khác so với Càn quốc hiện tại.
- Bá gia nói rất đúng, mấy năm nay Càn quốc cũng được coi là binh hùng tướng mạnh, hơn nữa còn lập nên mấy nhánh quân mới rất có sức chiến đấu. Nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Nhưng những binh lính mới mà hiện tại Càn quốc bồi dưỡng cùng với mấy vị tướng lãnh rất có năng lực đánh trận, chẳng phải lúc này hầu như đều đang ở Lương địa hay sao?
- Chuyện này...
Trần Tiên Bá tiếp tục nói:
- Ý của Vương gia là quân ta sẽ biến bị động thành chủ động, nếu liên quân ở Lương địa không lộ ra sơ hở, vậy thì chính chúng ta sẽ tự chọc thủng một lỗ.
Sau khi quân ta tiến vào Càn quốc, có thể hoàn toàn không cần phải bận tâm tới ba bên Càn quốc ở phía Bắc, có thể đi xuôi thẳng xuống phía Nam, tái hiện lại lần nữa tình huống năm xưa của hai vị Tổng binh Trấn Bắc quân.
Nếu như quân đội Càn quốc ở Lương địa quay lại cứu viện, quân ta có thể lựa chọn ngăn chặn sau khi họ kéo trở về.
Trần Dương chỉ vào bản đồ rồi nói:
- Lương quốc và Triệu quốc, hai đại quân kìm kẹp ta ở hai bên, còn có Ngụy quốc và Tề quốc, quân ta tiến vào Càn quốc, một chiến trường như vậy làm sao chúng ta có thể kiểm soát được đây?
Trần Tiên Bá im lặng.
Trịnh Phàm mỉm cười rồi lên tiếng:
- Năm xưa mỗi lần xảy ra chiến tranh, Hổ Uy Bá thích nhất xung phong xông trận doanh chọc thủng tuyến đầu, khi ấy, bản vương cũng không hiểu, còn từng khuyên nhủ ông ấy, là tướng lĩnh cần phải suy xét toàn cục.
Hổ Uy Bá lại nói, tất cả tướng lĩnh các lộ dưới quyền ông ấy, thậm chí là cả hiệu úy cấp thấp nhất đều hiểu rõ rốt cuộc trong một trận chiến cần phải đánh và phối hợp như thế nào, trong lòng họ đều rõ khi nào thì nên làm gì.
La Lăng và Nhậm Quyên chia làm hai đội quân trái phải, bản vương đều tin tưởng.
- Nhưng thưa vương gia, xác suất thành công của việc chặn đánh này còn phải xem ý trời.
- Không, cho dù chặn đánh không thành, bản vương tới kinh thành ôn lại chuyện cũ với vị quan gia Càn quốc kia cũng rất đáng.
Chẳng phải người Càn quốc muốn lấy việc Hổ Uy Bá chết trận ra để nâng cao sĩ khí hay sao, vậy thì bản vương tự mình tới kinh thành dạo chơi, rồi đánh trả khí thế của hắn.
Kinh đô của một nước, bản vương muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ta cũng không tin lũ người Càn quốc có thể tiếp tục vùng dậy.
- Vương gia, vậy quân ta thống nhất ra sao?
Trần Dương hỏi.
- Liên quân Càn Sở muốn xoay vòng ta ở Lương quốc, vậy thì chúng ta tiếp tục chơi trò đuổi bắt với hắn, trước tiên hãy thông báo cho Nhậm Quyên và La Lăng, để họ tiếp tục các bước như ban đầu ở Ngụy và Tề.
Một đội binh mã này của bản vương, nhiều nhất đều là quân của Tĩnh Nam lúc trước.
Trần Dương ngươi điều động quân của mình, lại huy động thêm binh lính tinh nhuệ trong quân của bản vương, góp đủ năm vạn quân.
Chúng ta tiến vào Càn quốc với năm vạn quân này.
Số quân còn lại giao cho mưu sĩ Bắc của bản vương ở kinh thành Triệu quốc, để hắn tiếp tục phô diễn, trước tiên không để cho liên quân Càn Sở phát hiện ra sự thật quân chủ lực này của ta đã được điều đi.