- Bởi vì thuộc hạ biết trong lòng Vương gia đang giận dữ, cơn giận này một phần là do Lương quốc, thuộc hạ rất rõ, chờ sau khi đại quân của vương gia đánh đến Lương quốc, vương gia sẽ làm gì với nó.
- Trước giờ bản vương vẫn luôn nhân từ.
- Thuộc hạ hiểu rõ sự nhân từ của Vương gia ngài.
- Trở về rồi sao nữa?
- Thuộc hạ sẽ lên Ôn Minh sơn.
- Nếu bản vương đến thì sao?
- Thuộc hạ sẽ mời vương gia uống trà, đánh chim trĩ, tự tay nướng thịt gà cho vương gia.
- Ha ha, nếu bản vương không phải đến để uống trà dùng bữa?
Từ Sấm im lặng, sau đó nói:
- Xông, cũng chỉ có một đao một kiếm này thôi.
- Trước đây thật không nhìn ra, được thôi, ngươi đi đi.
- Đa tạ vương gia thành toàn.
Từ Sấm nghiêm túc dập đầu ba cái với Trịnh Phàm, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Kiếm Thánh cảm thấy hơi kỳ lạ, nói với Trịnh Phàm:
- Ta còn tưởng rằng ngài sẽ nói, nếu như ngươi rời khỏi sân này, già cả lớn bé, gà chó Ôn Minh sơn đều không tha.
- Ta sẽ không nói những lời như vậy, ta rất nhân từ.
Hắn muốn đi thì đi thôi, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, dưa hái xanh không ngọt.
- Đúng.
Kiếm Thánh gật đầu.
- Bây giờ ngươi đã được thế này.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Từ Sấm lại quay trở lại.
Kiếm Thánh mở miệng nói:
- Quên mang đồ à?
Từ Sấm lắc đầu nhìn về phía Trịnh Phàm, quỳ xuống nói:
- Vương gia, thuộc hạ không đi nữa.
- Bản vương không ép ngươi.
Trịnh Phàm nói.
- Vâng, trước giờ vương gia luôn nhân từ.
- Ừ.
Trịnh Phàm liếc nhìn Kiếm Thánh.
Ngươi nhìn đi, đây chẳng phải là bị ta cảm hóa nên quay lại hay sao?
Kiếm Thánh khẽ cau mày, sự việc không hề đơn giản như vậy, cũng hơi giống trò đùa trẻ con.
Trước đó, Từ Sấm vừa mới bước ra ngoài, đã đụng phải Tiết Tam.
Tiết Tam cười nói với hắn:
- Sau khi ngươi rời khỏi, ngày sau đại quân đến Ôn Minh sơn, già cả lớn bé, gà chó không tha.
...
- Ôi, ta đang gặp ai đây, không phải Đại Hiệp sao?
Một thư sinh trung niên tay cầm quạt giấy bước vào tiệm mì, nhìn thấy Trần Đại Hiệp đang cắm đầu ăn mì ở phía trong.
Trần Đại Hiệp ngẩng đầu, nhìn thư sinh trước mặt.
Hắn biết thư sinh này, dù sao quan hệ của hắn và Diêu sư cũng rất tốt, đương nhiên nhận ra Tô Minh Triết, đệ tử cuối cùng được Diêu sư nhận cách đây ít năm, người ta thường gọi là tiểu Tô tiên sinh.
Năm đó, Trịnh Phàm mượn thân phận ‘Tô Minh Triết’, để ngồi chung một chiếc xe ngựa với nhiếp chính vương Đại Sở, tham dự đại hôn của công chúa và Khuất thị, Khuất Bồi Lạc còn từng hứa cho Trịnh Phàm số tiền lớn, hi vọng vị ‘tiểu Tô tiên sinh’ này có thể vì đại hôn của mình mà làm một câu thơ lưu danh thiên cổ.
Kết quả, đương nhiên thơ không thể hoàn thành được nhưng lưu danh thiên cổ thì chắc là không vấn đề gì.
Đồng thời, năm đó sở dĩ Tô Minh Triết không thể thay sư phụ mình tham gia đại hôn của Khuất thị và Hoàng tộc là bởi vì hắn không quen với khí hậu cho nên đã bị bệnh ở biên cảnh Đạt Châu của Sở quốc.
Kết quả là do Trần Đại Hiệp đi cùng hắn một mình đưa tin của sư phụ tới.
Sau đó Trần Đại Hiệp đụng phải Trịnh Phàm, cùng phối hợp diễn kịch.
Cuối cùng, phía Trịnh Phàm cướp công chúa chuồn mất, Tô Minh Triết dưỡng bệnh ở địa phận biên cảnh Đạt Châu của Sở quốc, vừa khỏi bệnh đã nạp hai nữ tử quý tộc làm thiếp nhờ vào danh tiếng của mình và sư phụ. Đúng lúc chưa kịp đắc ý, quân Sở đến đây truy lùng ‘tiểu Tô tiên sinh’ đã bắt hắn bỏ vào đại lao ngay lập tức, hiển nhiên trở thành con dê thế tội cho Trịnh Phàm.
Đến cả lúc chạy trốn cũng có thể thu hút được một đám truy binh, có thể nói từ đầu đến cuối có công trợ giúp rất lớn.
Thật ra Tô Minh Triết cũng không phải là kiểu công tử cao gầy dong dỏng, mà hoàn toàn ngược lại, thật ra hắn khá đầy đặn.
Chỉ có điều những kiểu xưng hô ‘Công tử’ ‘Tiên sinh’ như thế này tương đối nhiều, rất dễ khiến người ta có loại thiện cảm cố định. Lúc người đời truyền tụng cũng thường là tán dương tài tình và duyên phận của lão sư trò Diêu sư.
Mà đúng thật là tiếng ‘mập’ truyền xa, cũng tốt, chí ít lúc trước Bình Tây Vương không thể giả mạo hắn được.
Trần Đại Hiệp lên tiếng:
- Ngươi có ăn hay không?
- Đi, ta dẫn ngươi đi ăn ngon.
Nói rồi, Tô Minh Triết kéo tay Trần Đại Hiệp.
- Còn chưa tính tiền đâu.
Trần Đại Hiệp tránh tay, trước tiên lại cầm bát lên rồi nhanh chóng húp hết mì và nước mì còn sót lạ.
Sau đó đặt tiền xuống kêu chưởng quỹ một tiếng, lúc này mới đi đến quán rượu ở đường đối diện với Tô Minh Triết.
Mặc dù từng phối hợp với Trịnh Phàm diễn kịch ở Sở quốc, nhưng sau khi về Càn quốc, thật ra Trần Đại Hiệp cũng không bị ‘xử lí’. Bởi vì khi đó giữa người Yến và người Sở còn chưa xảy ra chiến tranh lập nước, kinh đô của Sở quốc cũng chưa bị Tĩnh Nam Vương thiêu hủy, với thế cục Yến quốc khi đó, còn lâu mới được khoa trương và nổi bật như bây giờ.