Cho nên, lúc ấy người Càn xem chuyện ‘cướp dâu’ này giống như là một chuyện buồn cười. Là kiểu bình thường các ngươi luôn ức hiếp ta, lần này ta phải cố gắng cười chết cái tâm trạng muốn xả giận đó của ngươi.
Mà quan hệ cá nhân của Trần Đại Hiệp và Bình Tây Vương, trong tập tục đương thời cũng không phải chuyện gì lớn. Dù sao Trần Đại Hiệp cũng là người trong giang hồ, hơn nữa còn có Diêu sư viết thư xác nhận cho hắn . Quan trọng nhất là hắn có thiên phú rất lớn về kiếm đạo. Đợi một thời gian nữa, việc trở thành kiếm khách tam phẩm gần như không thành vấn đề.
Cho dù là Ngân Giáp Vệ của Càn quốc cũng không hồ đồ đến mức nhất định phải trục xuất vị ‘Bách lý kiếm’ tương lai tiếp theo của nước nhà.
Về phần Tô Minh Triết, bởi vì lúc đó Trịnh Phàm làm một bài ‘Mãn Giang Hồng’, bài ca đó đúng thật là khoáng đạt khí khái đến mức khiến cho người khác thán phục, vả lại với thân phận địa vị và chiến tích đang không ngừng tăng lên của Trịnh Phàm, càng khiến bài ca có được vị trí cao trong giới văn học.
Nhưng phải biết rằng, ban đầu khi bài ca này được truyền ra, có một câu viết là ‘chí lớn ăn thịt tù binh Yến quốc’, kí tên vẫn là ‘tiểu Tô tiên sinh’.
Sau đó Tô Minh Triết từng nhiều lần phát ngôn bừa bãi, nói việc Bình Tây Vương gia mượn danh hào của bản thân để viết bài ca này, là vinh hạnh của Bình Tây Vương hắn .
Ở điểm này, có thể nói là Tô Minh Triết đã được chân truyền từ sư phụ.
Người Mù đã từng nói, văn sĩ Càn quốc chỉ giỏi tâng bốc cho nhau, cũng chỉ là kiếm danh tiếng, mà thế gian bây giờ, người góp nhặt lối đi này chính là Diêu Tử Chiêm.
Cấp bậc của quán rượu cũng không được xem là quá cao, hai người cùng lên một phòng bao trên lầu hai, đã có một nam một nữ ngồi bên trong.
Nam tử rất trẻ trung, khuôn mặt tuấn tú, người mang khí thế phiêu dật, bên cạnh đặt một thanh kiếm xám xanh.
Nữ tử quyến rũ, khóe miệng vừa khéo có một nốt ruồi duyên, vô cùng nổi bật, ở dưới cổ tay và vành tai, có đeo hơi nhiều vòng.
- Nào, để ta giới thiệu qua, vị này là Ngô Tương, thiếu gia chủ của Hải Đông Ngô gia.
Là con gái của quan thổ ty Hỉ Thải, tên Tô Dung Dung.
- Hai vị, vị này chính là bạn thân của sư phụ ta, cũng là bạn thân của ta, Trần Đại Hiệp.
Hải Đông Ngô gia, là thương gia buôn bán trên biển Đông Hải, nhưng bên trong lâu dài cũng không sạch sẽ. Kể rằng, năm đó Càn quốc thối nát có loạn của hải tặc vùng Duyên Hải Giang Nam, sau lưng chúng có thương gia trên biển lớn cỡ như Ngô gia trợ giúp.
Sau có Tổ Trúc Minh huấn luyện lính mới, dẹp yên loạn của hải tặc. Ngô gia cũng thức thời, không tiếp tục dựa vào nơi hiểm yếu để cố gắng chống chọi, mà ngoan ngoãn lên bờ. Không chỉ có gia chủ Ngô gia tự mình đi lên kinh thành bái kiến hoàng thượng, còn giao nộp một nửa gia nghiệp. Cuối cùng nhận được sự khen ngợi từ hoàng thượng, đồng thời cũng được ban cho chức quan, ngay lập tức được bổ nhiệm làm thương nhân hoàng tộc Càn quốc.
Nếu như nói, Tổ gia là đại gia tộc tướng lĩnh của Đông Nam Càn quốc thì Ngô gia chính là cường hào ác bá đứng đầu một phương điển hình.
Thổ ty Hỉ Thải là quan thổ ty có thế lực tương đối lớn trong thổ dân Tây Nam Càn quốc. Lúc tìm tiên sinh dẹp loạn thổ ty Tây Nam, thổ ty Hỉ Thải lập tức phản bội quân mình, quy thuận quân triều đình, sau khi loạn được dẹp thì hắn được thăng quan tiến chức .
Không hề nói quá, hai vị này đều là thế gia đời thứ hai hàng thật giá thật.
Ngô Tương và Tô Dung Dung cùng chào Trần Đại Hiệp, Trần Đại Hiệp đáp lễ, mọi người ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống Trần Đại Hiệp đã cầm đũa bắt đầu dùng bữa. Đương nhiên là hắn không thể no bụng chỉ với tô mì khi nãy, vốn định ăn xong một bát rồi lại gọi ông chủ bát tiếp theo, không dám gọi trước vì sợ bị nhão.
Hắn không hàn huyên cũng không am hiểu tin tức đang sốt dẻo.
Ngô Tương lên tiếng hỏi:
- Vì sao Trần huynh lại ở thành Lan Dương này?
Trần Đại Hiệp nuốt thức ăn trong miệng xuống, trả lời:
- Vốn định về Tấn Đông Bình Tây vương phủ, nhưng đến nơi này mới biết phía trước bắt đầu đánh trận nên dừng lại.
Đầu tiên là thành Thịnh Nhạc, Trần Đại Hiệp thường xuyên đến đây, ở đó một thời gian ngắn rồi lại đi, qua một khoảng thời gian nữa lại trở về.