Lần trước ở thành Phụng Tân đợi hơi lâu một chút, bởi vì bái Kiếm Thánh làm sư phụ.
Sau đó hắn từ biệt rồi rời Tấn về Càn quốc, lần này vốn định trở về lần nữa.
Bình Tây Vương phủ cũng đã quen với kiểu ‘thoải mái’ này của Trần Đại Hiệp từ lâu. Dù sao mỗi lần Bình Tây Vương nhìn thấy Trần Đại Hiệp đến chơi đều rất vui mừng. Dù sao, con người của Trần Đại Hiệp đúng thật là không thể chê.
Ngô Tương khẽ vuốt cằm, hắn để ý rằng Trần Đại Hiệp dùng chữ ‘hồi’ (回). Cũng có nghĩa là, trong suy nghĩ của Trần Đại Hiệp, Tấn Đông Bình Tây Vương phủ tiếng dữ đồn xa đó cũng giống như là nhà.
Ngô Tương cười nói:
- Đã sớm nghe nói Trần huynh và vị Bình Tây Vương gia Yến quốc đó kết bạn tâm đầu ý hợp, tình như tay chân, xem ra là thật không phải giả.
Trần Đại Hiệp gật đầu, nói:
- Đúng, một cái chân của ta là do hắn phế.
Ngô Tương:
...
Trần Đại Hiệp có một cái chân là chân giả, là Tam gia chế tạo riêng cho hắn.
Tô Dung Dung hơi tò mò nói:
- Vị Bình Tây Vương gia đó đã dẫn quân ra đóng ở Nam Môn quan, vì sao Trần huynh không đi tìm hắn?
Trần Đại Hiệp hơi hoài nghi nhìn Tô Dung Dung, nói:
- Hắn đang đánh trận với Càn quốc.
Vậy thì sao?
- Ta đi tìm hắn, là để giết hắn hay là giúp hắn đánh trận?
- Ồ, thì ra là vậy.
Trần Đại Hiệp cảm thấy đầu óc của nữ nhân này có bệnh, chuyện rất dễ hiểu vậy mà cứ hỏi đi hỏi lại.
Nếu như Trịnh Phàm đánh trận ở Sở quốc, nếu Trần Đại Hiệp có ở đó sẽ hỗ trợ, hắn không quan tâm đánh Sở quốc sẽ ảnh hưởng gì đến Càn quốc, nhưng nếu như Trịnh Phàm và Càn quốc đánh nhau, hắn không đi được, thế giới của hắn đơn giản và bình thường như vậy.
Nhưng loại chuyện ‘đơn giản’ như thế này đối với hai người Ngô Tương và Tô Dung Dung mà nói thì có hơi phức tạp.
Ngô gia là thương gia trên biển, nhà Tô Dung Dung là thổ ty, nói không dễ nghe thì gia tộc của bọn họ vốn nằm ngoài hệ thống triều đình của Càn quốc. Lúc triều đình thế lớn, có thể cho bọn họ lợi ích, bọn họ sẽ nhắm mắt nhận triều đình là người một nhà, nói với bên ngoài là con dân và địa bàn của mình cũng là một phần của Đại Càn. Thực ra trong lòng không chấp nhận mình là người Càn.
Thậm chí còn cố gắng duy trì tính độc lập của mình, bởi vì một khi hoàn toàn hợp lại sẽ không còn lý do để kiếm chác thêm bên ngoài.
Từ lúc đô đốc ở ba biên giới chuyển nhiệm về kinh thành, Diêu sư vào triều, trở thành tướng công đương triều, thuận lợi đứng thứ ba.
Một vị trí mà không cần nắm biện pháp chủ yếu, nhưng khi ăn ý với hoàng thượng thì lại có thể nắm được động tĩnh của triều đình.
Có một lão sư như thế, con đường làm quan của Tô Minh Triết đương nhiên không có vấn đề gì, hiện nay đang làm quan giúp việc ở chùa Hồng Lư, chức tước không cao, nhưng thân phận trong sạch cao quý.
Mà Hồng Lư chủ yếu quản lí khách nước ngoài, chuyện triều hội, lễ nghi. Lần này hắn dẫn theo Ngô Tương và Tô Dung Dung đi vào thành Lan Dương, chắc là nhân việc công đi làm việc tư.
Trần Đại Hiệp nghe nói, vốn dĩ sau khi thắng trên Lương địa, có khâm sai sẽ đợi Vương sư khải hoàn ở thành Lan Dương. Nhưng bởi vì Bình Tây Vương xuất binh về Nam, dẫn đến thế cục bên kia lập tức trở nên phức tạp. Cho nên, sự chuẩn bị bên phía thành Lan Dương này càng thêm im hơi lặng tiếng.
Về việc nói trùng hợp gặp mình trên đường, mặc dù Trần Đại Hiệp là người trung thực, nhưng không ngốc. Hắn không tin, đương nhiên là trong thành này có người của Tô Minh Triết nhận ra hắn .
Thật ra, lần này Tô Minh Triết đang dùng cách ‘cải tranh’ để làm việc công vụ.
Đại Càn vất vả lắm mới đánh thắng Lương một trận, thắng vẫn là Yến quốc như sói như hổ, mà liên quân Càn Sở đánh Lương, quân Sở chỉ cổ vũ, chủ lực vẫn là quân đội Đại Càn.
Về phương diện này, trong ngoài kết hợp được gọi là một người thành thật, không hề giả dối.
Mặc dù người Càn tự xưng là văn chương số một, khinh thường việc đánh giết với binh lính các ngươi, nhưng thật ra lại trông mong đại thắng như là nắng hạn gặp mưa rào.
Lần này Tô Minh Triết mang theo hai vị ‘nhị thế tổ’ đến, nhưng thật ra là có ý ‘khoe công’.
Trước đây ít năm, vì áp lực khi đối diện của người Yến, vì để đảm bảo nội bộ nước mình không có vấn đề mà Càn quốc đưa ra rất nhiều chỗ tốt cho những phường tự do như thế này.
Trước mắt, quân đội Đại Càn có thể đánh trận, cũng phải để các ngươi tự mình đến xem xem, sau đó đương nhiên ban thưởng cũng có thể ít đi một chút.
Dù sao, trên thực tế hai vị này là cái cốt lõi, đồng thời cũng là đại diện cho thế lực nhà mình ở thượng kinh.
Ngô Tương mở miệng hỏi:
- Trần huynh cho rằng, trận chiến sự này, tiếp theo sẽ phát triển theo hướng nào?
Trần Đại Hiệp lắc đầu, gắp thịt viên cắn một cái, nói:
- Ta không hiểu đánh trận.