Ngô Tương cười có hơi xấu hổ, đưa tay sờ sờ ‘Thanh Huyền’ bên cạnh mình, nói:
- Đáng tiếc, kiếm tại hạ chỉ là lấy ra làm trang trí, kiếm thuật thật sự không được mấy, không có tư cách bàn luận kiếm đạo với Trần huynh.
- Ừm, kiếm khí trên người ngươi rời rạc mà không ngưng lại, chắc là dùng nhiều thuốc bổ khí, nhưng thiên phú bản thân có hạn, căn cơ bình thường, cho nên chỉ là tăng cấp nhưng chưa thể khống chế kiếm đạo thực sự.
Ngô Tương:
“...”
Ha ha ha.
Tô Dung Dung che miệng nở nụ cười, vòng trên người vang lên ‘đinh đinh đang đang’ .
Sau đó, Tô Dung Dung mở miệng nói:
- Giang hồ đồn rằng, Trần huynh bái Kiếm Thánh Tấn quốc làm sư?
- Ừm.
- Vậy chúc mừng Trần huynh, bái được sư môn mạnh như vậy.
Đúng là ngớ ngẩn, tầm nhìn của tầng lớp con cháu thế gia này cũng thường mang theo thói quen của bọn họ.
Trần Đại Hiệp lắc đầu, nói:
- Ta có lão sư, nhưng không có sư môn.
Thật ra, Diêu sư cũng là lão sư của hắn , thường chỉ cho mình đạo lí làm người, đối nhân xử thế. Kiếm Thánh cũng là lão sư của hắn , lão sư và sư phụ, là khái niệm không giống nhau.
Vả lại Kiếm Thánh vẫn không cho hắn làm lễ bái sư đàng hoàng, nhưng sự tôn kính của Trần Đại Hiệp đối với Kiếm Thánh là không hề giả dối.
- Vậy Trần huynh trước đây ở thành Phụng Tân, mỗi ngày làm những gì?
Tô Dung Dung tò mò hỏi.
- Gánh nước, chẻ củi, giúp lão sư giặt chăn đệm, cho gà ăn, còn có một con vịt.
Tô Dung Dung
“...”
Tô Minh Triết ở bên cạnh nhấp rượu, cười không nói.
Thật ra, cũng giống như Bình Tây Vương cực kì tin tưởng vào Trần Đại Hiệp, sao Diêu sư lúc nào cũng ‘mắt sáng như đuốc’ lại có thể không nhìn ra bản chất của Trần Đại Hiệp chứ?
Trần Đại Hiệp chính là người tốt, chính là người thành thật.
Ngươi đừng hại hắn, ngươi đừng tính toán hắn, cứ sống tốt với hắn, thời khắc quan trọng sẽ dựa dẫm vào được.
Tô Minh Triết cũng không lo hai vị con cháu thế gia này sẽ xem thường vị bằng hữu này của mình.
Có người ra đời dựa vào là thế gia dòng dõi. Có người dựa vào bản lĩnh của mình.
Bởi vì sự ca tụng của lão sư trò hai người, Trần Đại Hiệp đã sẵn sàng cho vị trí ‘Bách Lý kiếm’ đời sau của Càn quốc, loại sức mạnh tập trung trên cơ sở thực lực bản thân, cho dù đối mặt với con cháu thế gia, vẫn sẽ không yếu thế.
Hơn nữa, hai người kia không phải người ngu.
Tô Minh Triết đứng dậy, rót rượu cho mọi người, sau đó lại trò chuyện liên quan tới đất đai Tấn quốc một chút, chuyển chủ đề lại.
Chỉ có điều lúc trò chuyện và ăn uống, trên con đường ngoài quán rượu có một đội phụ binh và dân phu đi qua, đội ngũ rất dài.
Đề tài này khó tránh khỏi việc bị kéo trở lại.
Tô Dung Dung mở miệng nói:
- Nghe nói đại quân Bình Tây Vương đã nắm kinh đô nước Triệu.
Ngô Tương thì cười nói:
- Đây lại là một chuyện tốt, có thể khiến cho Mạnh soái bên kia và triều đình chúng ta hạ quyết tâm, đúng không Tiểu Tô tiên sinh?
Tô Minh Triết cười gật đầu, nói:
- Trận chiến này, chắc là phải kết thúc, có lẽ đại quân sẽ khải hoàn nhanh thôi.
Triều đình Càn quốc vẫn luôn chia phái chủ chiến và phái chủ hòa.
Mà cho tới nay, phái chủ hòa luôn chiếm thế thượng phong.
Nhưng mà, cũng không phải là nhóm văn nhân sĩ phu chủ hòa, mà ngược lại, phần lớn bọn họ chủ chiến, lại viết một đống thơ hận không thể Bắc phạt để rửa nhục.
Nhưng các lão tướng trong quân đội lại chủ hòa.
Trước khi Lão Chung tướng công chết, hắn cứng rắn đàn áp không cho Bắc phạt. Bây giờ, thắng Lương một trận lớn, dù là phái chủ chiến hay phái chủ hòa đều nhất trí đồng ý nhanh chóng gọi binh mã về.
Thắng thì tốt, thắng thì tốt, nhưng dù thế nào cũng không thể ra khỏi giỏ, đây là nhận thức chung của hai phái.
Quân Yến kéo xuống đô thành nước Triệu, giống như áp đảo một cọng rơm cuối cùng của lạc đà. Đã như vậy, vậy trận chiến này cũng không cần phải tiếp tục đánh nữa.
Tô Minh Triết nói với hai vị con cháu thế gia:
- Sau trận chiến này, bên cạnh phụ thân ta có Tổ đại soái tọa trấn, Mạnh soái có thể chọn đóng ở một vùng biên cương, tiếp tục luyện binh.
Mấy người Chung phò mã, Hàn thống chế, Nhạc thống chế, và một đám tướng tài thế hệ trẻ đều được hoàng thượng tự lựa chọn và đề bạt mà lên, đạt được cơ hội tiếp tục trưởng thành.
Lại càng đừng nhắc đến, trên kinh thành còn có Tầm Đạo tướng công đang chỉnh đốn doanh trại kinh thành.
Mà hai ba năm nữa, làn gió Đại Càn ta sẽ hưng thịnh!
Ngô Tương và Tô Dung Dung cùng nhau nâng chén, chúc cho câu nói đó!
Nhưng thực ra, trong lòng hai người cũng rõ, một khi Đại Càn thật sự biên chế và trang bị quân sự, vậy bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu làm cháu.
Lúc này, Ngô Tương mở miệng nói với Trần Đại Hiệp:
- Trần huynh cho rằng, vị Bình Tây Vương gia đó rốt cuộc là người thế nào?
Đang trên bàn rượu, khi mà mình quen biết lúc một nhân vật bình thường khó lường, tất nhiên sẽ bàn luận đến hắn.