Trần Đại Hiệp vẫn trả lời rất nhanh:
- Một người lười.
Tô Dung Dung ‘phụt’ cười ra tiếng, nói
- Người lười?
Trần Đại Hiệp do dự một chút, lại gật đầu, từ này cũng đúng.
- Nghe nói, Bình Tây Vương gia có thể văn có thể võ, dũng khí hơn người, giỏi lấy đầu thượng tướng trong vạn quân?
Trần Đại Hiệp nhíu mày, ở một mức độ nào đó thật ra hắn cũng từng chịu chức trách tương đương Kiếm Thánh, cho nên nghĩ như thế nào thì cũng không thể liên hệ giữa ‘Trịnh Phàm’ và ‘lấy đầu thượng tướng trong vạn quân’ được.
Người đó thật sự rất đáng sợ.
Hơn nữa, người đó quen không đánh trận, chỉ quanh quẩn với vợ con ở phủ đệ, hoàn toàn không ra khỏi cửa, đi ra ngoài thì nói chung là uống ít canh thịt dê hay gì đó trước phố.
Tô Dung Dung mở miệng nói:
- Nghe nói năm đó Bình Tây Vương và công chúa yêu nhau tha thiết, chàng tình ta nguyện. Khi biết công chúa sắp bị gả làm dâu Khuất gia, một mình vào Sở giành lại giai nhân, thật đúng là khiến cho người ta say đắm.
Trần Đại Hiệp mở miệng nói:
- Không, trước đó họ hoàn toàn không biết nhau, chưa đến hai ngày đã dụ dỗ ở bên nhau.
Tô Dung Dung:
- …
Chuyện này, Trần Đại Hiệp rất có quyền lên tiếng. Đúng vậy, lúc ấy hắn ở đó, hắn chính là Trần Đại Hiệp bên cạnh Bình Tây Vương .
Tô Dung Dung hơi giận Trần Đại Hiệp, cho rằng hắn không hiểu phong tình.
Ngô Tương thì bùi ngùi nói:
- Nếu không phải quan hệ địch ta, nếu không phải còn đại nghĩa quốc gia, tại hạ thật sự muốn kết giao một chút với vị Bình Tây Vương gia đó.
Thi từ ca phú, không gì không biết. Dẫn binh đánh trận, chưa bại một lần. Thông thấu giang hồ, khí phách triều đình. Chà...
Đáng ra lời này không tiện nói, dù sao Bình Tây Vương là vương Yến quốc, nhưng không hiểu sao khi ở Càn quốc lại là một hình tượng ‘văn sĩ’ chân chính.
Ngươi và ta có cảnh ngộ khác biệt, thân phận khác biệt, nhưng ngươi và ta chính là tri kỷ, vẫn có thể cởi mở, học hỏi lẫn nhau.
Còn nữa, ở đây Tô Minh Triết thay mặt triều đình, hắn lại ké danh tiếng Bình Tây Vương không ít.
Mà hoàng thượng đã từng có mấy lần công khai khen ngợi vị Bình Tây Vương gia đó.
Người Càn chính là như thế, người nước khác thì là ta đánh thắng ngươi, nhưng ngươi có được tôn trọng của ta.
Người Càn lại là, ta đánh không thắng ngươi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ta tôn trọng ngươi.
Ngô Tương cảm thán xong, Tô Minh Triết cũng hùa theo.
Cuối cùng, Tô Dung Dung cười nói:
- Đúng vậy đấy, sau này nếu có cơ hội, thật muốn nhìn xem vị nam tử hiếm có trên thế gian này.
Trần Đại Hiệp thả chân vịt mới ăn một nửa xuống, nhìn ba người ở đây, nói:
- Các ngươi không nên lập lập flag ở đây.
Ngô Tương hiếu kỳ nói:
- Trần huynh, lập flag là cái gì, lập như thế nào?’
- Là mấy lời mà bình thường vị Bình Tây Vương đó thích nói, đại ý là, có đôi khi, ngươi càng nói như vậy, thì chuyện càng có khả năng trở thành sự thật.
- Bình Tây Vương tương đối kiêng kị cái này, thường xuyên bảo người bên cạnh không nên lập lập flag lung tung.
- Ha ha ha ha ha.
Ngô Tương cười ha hả, nói.
- Hiện tại vị vương gia kia đang đánh trận ở Lương địa Triệu phía đông xa lắm, chẳng lẽ bây giờ hắn lại có thể dẫn binh mã chạy đến địa phận thành Lan Dương này sao?
Trần Đại Hiệp vẫn luôn rất tự giác, hắn biết mình không phải là người thông minh.
Diêu sư thường bảo rằng hắn rất ngốc, làm việc gì cũng phải động não nếu không sẽ dễ bị người ta lợi dụng.
Vị Bình Tây Vương kia lại luôn nói rằng mình rất thông minh.
Sau đó vừa nói mình thông minh vừa coi mình như kiếm sứ mà dùng.
Nhưng vào lúc này, ngay trên bàn cơm, Trần Đại Hiệp hơi nghi ngờ. Sao hắn lại cảm thấy ba người này hình như hơi kém thông minh vậy.
Vị Trịnh Vương gia kia hiện nay cũng không phải đang ở trong phủ chăm sóc cho vợ con, mà hắn đang lãnh binh đánh giặc đây.
Trên chiến trường thì không việc gì là không thể xảy ra.
Trong lúc nhất thời,
Trần Đại Hiệp có loại xúc động đó là hy vọng có thể báo cho nơi đóng quân biết rằng người Yến quốc có lẽ sẽ đánh đến đây.
Chính là có loại dự cảm không tưởng được như thế đó, một loại trực giác.
Mà cảm giác đó càng trào dâng mãnh liệt giữa tiếng cười của ba người kia.
Thân là người Càn quốc,
Tự nhiên là sẽ suy nghĩ cho Càn quốc. Đây căn bản là vấn đề về lập trường.
Trần Đại Hiệp có thể bảo vệ Trịnh Phàm, thậm chí có thể giúp cho hắn đánh dã nhân và người Sở. Tuy hắn vẫn luôn lợi dụng mình, nhưng người này thật sự là bạn chí cốt.
Trần Đại Hiệp cũng coi Trịnh Phàm là bằng hữu.
Nhưng dù sao nơi này cũng là Càn quốc, có thể sẽ liên lụy trực tiếp đến chiến sự nên phải phân biệt rạch ròi. So với ba người ở đây thì hắn hiểu việc này hơn ai hết.