Đây đúng là một sự thật nực cười.
Bởi vì cho dù là Ngô gia hay là Hỉ Thái Thổ Ty, bọn họ đều chưa thật sự coi mình là ‘người Càn’.
Mà cả vị tiểu Tô tiên sinh Tô Minh Triết này cũng vì yêu cầu ‘ngoại giao’ mà xoa dịu những tên cường hào ác bá này.
Trong triều ai cũng biết rằng đãi ngộ nhiều cũng không làm cho bọn họ hiểu ra được hai chữ ‘cảm kích’. Vậy nên chỉ có thể khiến cho bọn họ kiên quyết duy trì tính độc lập của bản thân, cũng chính là thứ được gọi là ‘lục đục nội bộ’ mà thôi.
Nhưng quan viên Hồng Lư Tự và những quan viên có gia tộc ràng buộc sau lưng vẫn phải cam chịu thi hành chính sách này. Bởi vì trên thực tế, lợi ích của bọn họ đã bị buộc chặt. Thậm chí hàng năm khi triều đình ‘ban thưởng’ xuống địa phương, bọn họ sẽ nhận được một phần chiết khấu.
Về điểm này, Tô Minh Triết biết nhưng không nói gì, thậm chí còn âm thầm cam chịu.
Trong số bốn người ở đây, chỉ có nhân sĩ giang hồ Trần Đại Hiệp là hướng về Càn quốc. Hắn vươn tay kéo tay áo của Tô Minh Triết mà nói:
- Ngươi có thể gặp được Tiết Độ Sứ Lan Dương Thành không?
Quan hàm Tiết Độ Sứ Càn quốc đã tràn lan từ lâu. Trong tiền triều, Tiết Độ Sứ thường là chủ nhân chân chính của một khu vực. Nguyên nhân Đại Hạ sụp đổ chính là vì những Tiết Độ Sứ địa phương không ngừng lớn mạnh. Còn đến Càn quốc, Tiết Độ Sứ chỉ hơn quan Tri phủ một cấp.
Lan Dương Thành vốn không phải là nơi trọng yếu. Phía Bắc có Tam Biên có thể chống đỡ được sự uy hiếp của người Yến, nhưng vào mấy năm trước Tĩnh Nam Vương đã đánh Bắc Vương rồi mở đường vào Tấn quốc. Bấy giờ người Càn mới lập tức tiến hành tăng cường.
Phân bổ thêm Tiết Độ Sứ, chỉnh đốn phòng ngự, thao luyện binh mã.
Nhưng xét về mặt địa hình quân sự, thứ nhất là người Yến xuất binh từ đất Tấn để tấn công Càn quốc. Nơi đó cách địa bàn của người Yến rất xa, tiếp viện hậu cần bị tiêu hao quá nhiều. Thứ hai, phía Bắc của Càn quốc có Tam Biên, đó là điểm mấu chốt người Yến không thể vượt qua. Điểm này thì hai bên Yến, Càn đều biết rõ trong lòng.
Tô Minh Triết hỏi:
- Gặp thì gặp được. Sao Trần huynh lại muốn gặp hắn?
Ngô Tương và Tô Dung Dung ngồi gần đó cũng rất tò mò nhìn về phía hắn .
Trần Đại Hiệp cất tiếng:
- Bởi vì ta cảm thấy các ngươi sẽ cười tiếp. Vị Bình Tây Vương kia rất có thể sẽ xuất quân đánh đến đây. Cho nên phải báo trước cho Tiết Độ Sứ đại nhân để chuẩn bị chống lại người Yến.
Mọi người nghe vậy thì đầu tiên là liếc nhìn nhau vài cái, sau đó lập tức cười vang:
- Ha ha ha ha ha ha!
- Không ngờ Trần huynh lại biết nói đùa đấy. Ha ha ha ha!
Tiếng cười ngày càng lớn hơn, nỗi bất an trong lòng hắn càng tăng.
Hắn nói với Tô Minh Triết:
- Thật sự rất có thể sẽ đến. Thật sự có thể đến đó.
- Ha ha ha ha ha!
Trần Đại Hiệp im lặng.
Nhưng sau đó hắn cũng bình thường trở lại. Hắn không nghĩ đến việc phải lấy lý do gì để khiến cho Tiết Độ Sứ đại nhân tin tưởng mình, mà chỉ cho rằng mình đã nhắc nhở thì cũng xem như tận trách rồi.
Đó là lời nói của Kiếm Thánh khi hai người cùng nhau ăn gà: Chuyện thế gian, đừng cầu chuyện không thể mà hãy cầu cho tâm an.
Diêu sư cũng từng nói với hắn rằng tuân theo quy củ, không thẹn với lương tâm là được. Con người mà, đừng sống mệt mỏi quá.
Thế nên
Cứ để bọn họ cười tiếp đi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Là một thuộc hạ của Tô Minh Triết, người nọ đi đến sau lưng của hắn , thì thầm bên tai hắn vài câu.
Sau khi người đó lui ra ngoài.
Tô Minh Triết cất giọng:
- Vừa nhận được tin của Mạnh Soái. Đại quân triều ta chuẩn bị trở về sau trận thắng. Cuộc chiến này có thể xem như đã hoàn toàn kết thúc.
- Chỉ tiếc là lại tác thành cho uy danh của Bình Tây Vương. Bình Tây Vương gia kia chắc lại muốn làm thơ nữa rồi.
Sự hào hiệp này cũng chỉ là thể hiện trước mặt người ngoài để duy trì miệng đời mà thôi. Nếu không thì lại bị người ta cười nhạo mình giúp cho người ta thành công, thế thì quá là mất mặt.
Tận trong xương,
Tô Minh Triết vẫn hơi bất mãn với Bình Tây Vương gia.
Đương nhiên là hắn nói cũng không sai. Liên quân Càn Sở không có ý đánh mà lần lượt về nước. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Bình Tây Vương gia ép liên quân Càn Sở phải lùi về, giành lại Lương quốc.
Nhưng thật ra liên quân Càn Sở chỉ muốn bảo toàn lực lượng và chiến công mà thôi.
Về điểm này thì tất nhiên bản thân cao tầng ba bên hiểu rất rõ, nhưng bá tánh sẽ không nghĩ vậy.
Ngô Tương cười nói:
- Cho hắn đi trước nửa bước thì sao chứ. Đợi ba năm nữa lại đạp sóng biếc, cho hắn hít khói và sóng.