Trần Đại Hiệp có ý nhắc nhở:
- Yến quốc không có biển.
Ngô Tương lập tức đáp:
- Là ẩn dụ, ẩn dụ thôi. Biển cả mênh mông, vào lúc nổi gió to thì chính những lái tàu kinh nghiệm lâu năm cũng không dám ra biển. Chỉ cần đợi đến khi sóng yên biển lặng, ngàn buồm có thể ra khơi.
Đây là muốn so sánh Yến quốc với biển rộng nổi gió, so Càn quốc với việc tránh mũi nhọn để trở thành người thắng cuối cùng.
Trần Đại Hiệp vẫn lắc đầu nói:
- Yến quốc không có biển.
Ngô Tương nhíu mày nói:
- Ta biết mà Trần huynh. Ta chỉ là đang so sánh thôi.
- Nước biển không dâng được tới bờ, còn người Yến thì ở trên đất liền.
- Chuyện này...
Tô Minh Triết cất lời hòa giải:
- Hai vị, ban nãy còn có một tin khác. Một nhánh binh mã của quân Càn đã trở về trước. Hai vị có muốn cùng Tô mỗ ra nghênh đón không?
- Đi, đương nhiên là phải đi rồi!
- Tất nhiên phải đến chứ!
Ngô Tương và Tô Dung Dung lập tức đồng ý. Trần Đại Hiệp lại hơi do dự, hắn không đáp lời.
- Đại hiệp, ngươi không đi sao?
- Được rồi, ta đi. Nếu Bình Tây Vương có đến thì có ta ở đây, có lẽ cũng có thể bảo vệ tính mạng các ngươi.
- Ha ha ha ha ha ha ha!
…
Một nhánh binh mã thắng trận trở về.
Thật ra không phải là quân Càn chân chính. Ít ra thì bọn họ không phải là chủ lực của liên quân Càn Sở ở Lương địa.
Binh mã cũng ít ỏi, chỉ có khoảng bảy, tám trăm lính. Thật ra họ là đội hộ vệ lương thực.
Thuộc sở hữu của liên quân Càn Sở nhưng vẫn chưa chính thức đánh giặc.
Trước đây khi quân Càn vào Lương địa, lương thảo được chia làm hai đường để vận chuyển. Lan Dương Thành này chính là một trong số đó, đương nhiên cũng sẽ có binh mã chuyên hộ vệ lương đạo.
Nhưng vì người Yến chiếm đóng kinh thành Triệu quốc có thể tạo ảnh hưởng nhất định đến sự an toàn của Lương đạo nên liên quân Càn Sở đã hạ quyết tâm không đánh, bảo toàn lực lượng về nhà.
Cho nên một nhánh hộ quân Lương đạo này tức khắc trở thành nhóm quân Càn đầu tiên trở về.
Một thời gian nữa thì quân chủ lực thật sự mới trở về, dù sao cũng phải bao vây quân Yến mấy lớp, phải vừa lui quân vừa duy trì cảnh giác.
Nhưng cho dù thế nào thì quan viên, đại biểu thế lực các nơi và cả dân Càn bình thường ở địa phương đã chờ đợi từ lâu mà nói.
Đây là mong đợi của bọn.
Vương sư đầu tiên thắng trận trở về.
Vì Bình Tây Vương xuất quân ra Nam Môn quan khiến cho các buổi chính trị đã được mỗi giai tầng chuẩn bị kỹ lưỡng bị trì hoãn, khó khăn lắm mới chảy nước ra được. Cho dù chỉ có một ít như thế nhưng mọi người cũng vội vàng xông đến nhanh chóng liếm hai cái vào họng. Đương nhiên là không bớt khát được bao nhiêu nhưng ít ra có thể nếm được ít mùi vị.
Hầu hết mọi người chỉ có thể đợi bên ngoài Lan Dương Thành, nhưng cũng có một bộ phận người có điều kiện và nhu cầu nên đã chủ động đi xa hơn về hướng Đông.
Tô Minh Triết đã sớm làm xong một bài thơ, chờ thời khắc ‘thắng trận trở về’ sau đó sẽ ‘tức cảnh làm thơ’.
Ngô Tương và Tô Dung Dung thân là thế lực địa đầu xà của Càn quốc, đối với lần đại thắng này của quân Càn cũng đặc biệt chú ý. Nếu người Càn thật sự có thể huấn luyện được một nhánh cường quân thì chính sách sau này của gia tộc bọn họ đương nhiên cũng cần phải sửa lại một chút.
Cho nên bọn họ thúc ngựa mà chạy, phía sau có ba gia đình, thêm vào đó là hơn một trăm hộ vệ đuổi theo sát nút.
Trần Đại Hiệp cũng ở trong số đó. Hắn từng nghe Trịnh Vương gia dạy dỗ thuộc hạ rằng: Trang phục của ngươi rất phong cách, nhưng mà nặng quá.
Nặng là cái gì nặng? Mùi sao? Chính là thế.
Chính hắn cũng ngửi thấy mùi rất nồng.
Người thật sự có khả năng thì đến một lúc nào đó thì sẽ có cảm giác vào những khoảnh khắc nhất định, dự cảm được chuyện sắp xảy ra.
Loại cảm giác đó rất có thể cả đời cũng chỉ đến một hai lần. Nhưng mà, nghĩ lại thì có thể gặp lại Trịnh Phàm, hơn nữa theo lẽ thường thì chắc sư phụ hắn cũng đang ở bên cạnh Trịnh Phàm. Hắn vừa mới lĩnh ngộ được hai chiêu thức kiếm, vừa lúc có thể xin sư phụ chỉnh lại giúp. Vừa nghĩ đến đây, hắn không khỏi nở nụ cười.
- Nhìn kìa, đó chính là đội ngũ của Tiết Độ Sứ đại nhân!
Sau khi ra khỏi Lan Dương Thành, đoàn người đi về phía Đông một đoạn thì phát hiện ra đội ngũ của Tiết Độ Sứ đại nhân ở đằng trước. Rõ ràng khứu giác chính trị của vị Tiết Độ Sứ này rất nhạy bén.
Mặt khác, bởi vì tất cả mọi người đều cưỡi ngựa nên nhanh hơn xe ngựa. Theo sau đó còn phát hiện ra đội ngũ của Tri phủ Lan Dương Thành, đội ngũ Tướng quân thủ Lan Dương Thành, đội ngũ An phủ sứ Lan Dương Thành, các loại đội ngũ có thể gọi là ‘bát tiên vượt biển’.
Người Càn ngóng trông đại thắng Yến quốc, mong ngóng hơn trăm năm nay!