Hắn cảm thấy hơi xót xa, xót xa cho phận mình chỉ là một nhân sĩ giang hồ, dĩ nhiên vào lúc này sẽ cảm thấy đau buồn. Hắn quay đầu nhìn quanh, thấy ai nấy cũng vội vàng không chịu nổi, thấy được sự hưng phấn dạt dào của mọi người, cũng thấy sự sôi trào kích động đó.
Ôi, Trần Đại Hiệp há mồm, hô to:
- Bình Tây Vương của Yến quốc cũng sắp đến rồi!
Dù sao cũng là một cao thủ nên giọng của hắn rất to. Nhưng mà bốn phía đều ầm ĩ, khi hắn vừa hô lời này thì cũng có người có tư tâm lập tức tiếp lời:
- Đúng vậy, lần sau phải tóm lấy Bình Tây Vương Yến quốc đến đây làm tù binh!
- Lời này hay đấy!
- Rồi sẽ có ngày đó!
- Đại Càn uy vũ!
Trần Đại Hiệp cạn lời. Hắn đã hơi tê dại. Cuối cùng, khi quân Càn tiến đến trước mặt, người đi đầu hẳn là chủ tướng. Nhưng người nọ vẫn chưa xuống ngựa hành lễ với các đại nhân, các vị đại nhân chờ đợi đã lâu nên khó tránh khỏi nóng vội. Dù sao một bụng lời nói trung quân ái quốc đã soạn sẵn trong đầu rồi, cứ nghẹn trong cổ họng làm cho người ta ngứa ngáy. Nhưng chỉ lát sau thôi, mọi người không ngứa nữa.
Bởi vì trước mặt chợt xuất hiện một đám kỵ sĩ, tiếng vó ngựa như sấm sét cuồn cuộn thét gào ẩn chứa một loại đè nén khiến người ta tuyệt vọng.
Giáp đen,
Hắc Long Kỳ!
Tướng lĩnh quân Càn trước mặt mọi người cởi bỏ mũ giáp,
Phất tay về phía bên này, hô:
- Chào chư vị đại nhân cùng Càn quốc thân ái, bổn vương đến giết các ngươi đây!
Mũ giáp ở trong tay xoay vài vòng.
Thành thật mà nói mũ giáp quân Càn mặc vào vô cùng khó chịu.
Trước đây Trịnh Phàm cũng có một thời gian dài mặc loại áo giáp thông thường, thậm chí cũng có khi hắn không muốn mặc nó chút nào, bởi vì mặc loại này vào rất dễ bị chú ý tới.
Chỉ là hai năm qua thân phận địa vị bắt đầu tăng lên, bên người có Kiếm Thánh, A Minh và Cẩm Y thân quân nên hắn không cần phải làm quân xung phong đi đầu nữa. Từ đó mới dần dần chịu khoác huyền giáp lên người, đây là một vật biểu tượng chính trị hợp cách.
Nhưng áo giáp quân Càn….
Đây là thứ phá vỡ nhận thức của con người, Càn quốc có nền văn hóa đệ nhất thiên hạ, hơn nữa còn là hàng thật giá thật không pha tạp với bất kỳ thứ gì khác, mặt khác, rượu ngon lại còn thêm mỹ nhân thông thạo cầm kỳ thi họa. Nhân khẩu dồi dào, xét trên tất cả các phương diện thì Càn quốc hoàn toàn xứng đáng là đứng đầu.
Người trong quân đội Càn đã từng bị rất nhiều người chỉ trích, vấn đề không phải ở ‘con người’’ mà còn ở nhiều mặt khác nữa.
Càn quốc không phải không có chiến sĩ cảm tử, cũng không phải là không có người nguyện ý hy sinh thân mình cho đất nước.
Nhưng Càn quốc thiếu ngựa, mà ngựa cũng bị môi trường sống trong quân đội ảnh hưởng tới, tuy nhập vào rất lớn nhưng lại không có đầu ra ổn định.
Mặt khác, áo giáp quân Càn cũng không hỗ trợ tuyệt đối cho các binh lính, Yến-Càn là hai lực lượng chính trong quân đội, để so ra áo giáp binh lính thì áo giáp của người Yến quốc có tác dụng hơn của Càn quốc rất nhiều.
Không đơn thuần là vật liệu tốt mà còn phụ thuộc vào kỹ thuật rèn, kỹ thuật rèn của người Yến quốc cũng cao siêu hơn.
Sự giàu có dồi dào của Càn quốc được thể hiện ở tất cả các phương diện, nhưng song song với đó là sự yếu kém cũng bộc lộ ở tất cả các phương diện. Điển hình như chiếc áo giáp này.
Cùng là loại giáp cho binh lính nhưng giáp của Yến quốc có thể giúp cho lính của mình hoạt động linh hoạt hơn khi trên lưng ngựa, so ra thì áo giáp của người Càn quốc lạc hậu hơn nhiều.
Nếu không phải có một cuộc chiến bất ngờ vào Lan Dương Thành, rồi tiếp đó lại là một cuộc ‘cướp đoạt thanh xuân’ thì thật sự Trịnh Phàm cũng không muốn thay cái giáp này.
Tuy nhiên cũng may.
Người Càn đối xử với hắn vô cùng nhiệt tình.
Biết hắn mặc một thân áo giáp rất khó chịu nên chủ động chăm sóc đối xử với hắn rất chu đáo.
Nhìn quân phục chính thức, nhìn vệ binh nghi lễ, nhìn cờ xí.
Khá lắm.
Tầng cao nhất của Lan Dương Thành, chắc hẳn có tới bảy phần mười quan lão gia của thành tụ tập ở đây, thoạt nhìn như một đám thỏ trắng đang cởi hết quần áo chờ mình tới gặp.
Từ lúc bước vào trung tâm của cuộc chiến, đã lâu lắm rồi mới nhận được sự nhiệt tình của mấy ‘đồng hương’ như vậy, thật là đáng để tưởng nhớ.
Khi Trịnh Phàm lưu loát nhảy xuống, cởi chiếc mũ giáp ra rồi hô lên thì những quan lão gia của Càn quốc mới quay lại, một số người vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Bọn họ là thật không ngờ tới người Yến quốc lại xuất hiện ở nơi này, cũng không ngờ vua người Yến quốc lại đột ngột tới đây đích thân gặp bọn họ.
Hơn nữa lại còn mặc một bộ giáp của chính quân đội mình.
Mãi cho tới khi từ xa những binh sĩ kia từ xa tiến tới vây tròn lấy bọn họ mà áp chế thì rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.