favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2301: Cô Là Trịnh Phàm

Chương 2301: Cô Là Trịnh Phàm

Trịnh Phàm ngồi ở trên lưng ngựa, thân thiết đưa tay ra sờ cổ con ngựa chiến của mình.

Không giống như bộ áo giáp, con ngựa này còn có chút khác biệt. Hắn cưỡi một cách thoải mái, phía sau lưng còn nhiều khoảng trống, ngựa chạy rất êm. Lúc hắn di chuyển cũng không bị lắc lư quá mạnh, rất thư thái, cũng rất chắc chắn.

Ừm, chắc sau này hắn phải vội vàng đổi lại bảo bối lớn nhà mình mới được.

Rốt cuộc mấy người nước Càn kia cũng kịp phản ứng, hai người mặc áo giáp giống như võ tướng của Lan Dương Thành xuất hiện, mang theo mấy binh lính có ý định chạy trốn, còn có mấy người bắt đầu tự động lui về phía sau. Chắc không phải muốn chạy mà là muốn cấp báo tin cho hậu phương.

Nhưng đã quá muộn.

Trước khi thấy rõ đám người kia, Trịnh Phàm đã hạ lệnh khống chế vận tốc ngựa, không nhanh không chậm một lúc, người Càn quốc ở bên này ngâm thơ làm văn, thảo luận, bàn bạc về việc chỉnh đốn mũ áo thì Trịnh Phàm ở bên kia đã điều khiển binh mã nhanh chóng tiến tới.

Lúc này vòng vây đã được hình thành, đường lui cũng bị chặn, mấy kẻ chạy trốn riêng lẻ này, thậm chí không cần quân Yến hô xung phong hay gì cũng có thể trực tiếp giương cung lắp tên ngắm bắn bọn họ một cách dễ dàng.

Giải quyết hết những kẻ có ý đồ chống cực thì lúc này chỉ còn lại những đứa trẻ ngoan.

Chính vì vậy mà nhóm người còn lại này không hề ít, mấy quan chức lớn và các hộ vệ cũng phải lên tới nghìn người, nhưng trong số này chỉ có một nửa có thể cầm binh khí lên chiến đấu, chưa nói đến việc căn bản bọn họ cũng không thể thống nhất với nhau.

Ở hoàn cảnh xấu trước mặt, đứng lên phản kháng là chuyện rất khó nên theo bản năng con người, hầu hết bọn họ đều chọn cúi đầu xuống.

Trịnh Phàm đưa tay chỉ vào người có trang phục sáng sủa nhất.

Bộ máy chính trị của Yến-Càn không giống nhau, thậm chí trang phục chính thức của bọn họ còn khác biệt hơn nữa, nhưng cho dù trang phục quan chức có được thay đổi thế nào thì hắn vẫn có thể phân biệt được ai là người chức quyền to nhất trong đám mặt người dạ thú này.

Chí ít lúc này tiết độ sứ đại nhân Lan Dương Thành cũng thể hiện ra chút chí khí, hắn chậm rãi đi tới, không ít người bên cạnh đứng ra can ngăn.

- Đại nhân, không thể đi!

- Đại nhân, không thể đi!

Sau đó tiết độ sứ đại nhân dừng bước.

Lập tức mấy người lúc trước khuyên hắn đừng đi đột nhiên trở nên lúng túng.

Hắn không đi thì ai đi?

Bọn họ chỉ là khách khí nói vậy thôi, hắn có cần tưởng là thật thế không.

Bầu không khí lúc này cũng không duy trì lâu, bởi tiết độ sứ đã tiếp tục đi về phía trước.

Hắn đi tới trước mặt Trịnh Phàm. Hắn vẫn thẳng lưng ưỡn ngực dù cho mình đang phải đứng mà Trịnh Phạm lại ngồi ở trên ngựa.

Lộ ra một phong thái không sợ kẻ thù mạnh.

Về mặt này quan chức Càn quốc quả thực hơn Yến quốc rất nhiều, ví dụ như giờ để Hứa Bàn Bàn tới đây cũng không thể có được phong thái bình tĩnh như hắn được.

Hứa Văn Tổ được vỗ béo bằng ‘Mồ hôi nước mắt của nhân dân’ nên diện mạo thực sự rất kém.

Hứa Văn Tổ thế mà lại có ý định tạo phản, hắn tự mình dùng dao tấn công quân Yến ở quận Ngân Lãng, mà vị tiết độ sứ đại nhân ở trước mặt Trịnh Phàm này, sống lưng tắp, tuy vậy đôi môi vẫn không kìm được mà run rẩy, hai chân cũng bất giác run lên.

Hắn sợ.

Hắn rất sợ.

Lấy cái khí phách khi làm quan lớn ra chống đỡ cho hắn từng chút một, nhưng cái khí phách đó rất nhanh sẽ bị sự sợ hãi cắn nuốt toàn bộ mà thôi.

Thật ra người từng ở trên chiến trường chém giết rất nhạy cảm với loại khí tức này, đối với việc rốt cuộc người tiến tới là hèn nhát hay có khí chất nam nhân thực thụ thì sức phán đoán càng nhạy cảm hơn người thường.

- Xin hỏi các hạ là người phương nào?

Tiết độ sứ đại nhân hỏi dò.

Trước đó Trịnh Phàm đã từng tự xưng là ‘bổn vương’, cũng không biết là do chưa nghe rõ, chưa hoàn toàn tiêu hóa được hết câu, hay là chỉ hỏi cho có lệ mà vị Tiết độ sứ đại nhân này lại hỏi thêm một lần nữa.

Trịnh Phàm đưa mắt nhìn hắn , mở miệng nói:

- Cô là Trịnh Phàm.

Lúc này ở bên trong đám kỵ binh của quân Yến ở bên ngoài, cờ vương của Trịnh Phàm đã được lấy ra.

Bởi vì thứ này xuất hiện, quân đội mà Trịnh Phàm dẫn theo lại không phải là quân đội cốt lõi, ngay cả vương kỳ cũng được chế tạo gấp gáp lúc ở cửa Nam Quan ra, cho nên cờ xí không đủ tinh xảo, tuy nhiên từ xa nhìn lại thì cũng không có gì khác biệt.

Cờ xí đại biểu cho một loại thân phận chứ không phải một tấm vải đơn giản gì.

Chương trướcChương tiếp