Lúc cờ vương của Bình Tây Vương Đại Yến được lấy ra, trong đám quan lại bên kia đã có không ít người trực tiếp ngã ngồi xuống mặt đất, còn có không ít người hoảng sợ kêu ra tiếng, đây chính là bị phá vỡ lớp phòng bị rồi.
Mặc dù Bình Tây Vương chỉ vừa mới xuất đạo, lúc ở Càn quốc mò ra một thùng vàng xong đã đi tới Tấn địa, nhưng Càn quốc vẫn luôn lưu truyền những truyền thuyết có liên quan tới Bình Tây Vương.
Nhất là khi hai vị vương gia đời trước một người thì qua đời người còn lại thì đi xa, cái mác của Thần Quân Đại Yến tự nhiên lại rơi vào trên người của Bình Tây Vương.
Lúc Bình Tây Vương đánh dã nhân, người của Càn quốc lại đưa ra giả thuyết nếu như đánh tới nước mình thì sẽ như thế nào.
Lúc Bình Tây Vương đánh người Sở quốc, người Càn quốc cũng thử đặt giả thuyết nếu như đánh tới nước mình thì sẽ ra sao.
Mặc dù đã rất nhiều năm Bình Tây Vương không có động tĩnh muốn đánh tới bọn họ nhưng có đôi khi như vậy lại không bằng thật sự đánh một trận cho xong đi, luôn tự mình dọa mình lại càng khiến bọn họ suy sụp hơn.
Quan trọng nhất chính là mọi người hoàn toàn chưa từng có một lần thư thả, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống vậy.
Phải biết rằng lúc mà Trịnh Phàm đưa ra cái chiến lược tư tưởng này, ngay cả Trần Dương, không, là cả đám ma vương ngay từ đầu đều cảm thấy chủ thượng nhà mình điên rồi chứ đừng nói đề cập tới những người Càn quốc này.
Vị Tiết độ sứ đại nhân kia ngược lại không bị kinh ngạc mà ngã xuống, nhưng hắn lại càng cảm thấy run rẩy hơn.
Người đọc sách Thánh Hiền quả thật có thể nuôi dưỡng ra chính khí cương trực, nhưng không phải tất cả những người đọc sách Thánh Hiền đều có thể thành công.
Khóe môi Trịnh Phàm khẽ cong lên lộ ra một chút ý cười, chính xác là dáng vẻ chỉ cần đầu hàng là được, nếu như bọn họ thật sự là cái thể loại không sợ cường quyền dám can đảm xả thân vì nghĩa kia, ngược lại hắn sẽ cảm thấy rất đau đầu.
Hắn tung người nhảy xuống ngựa, chủ động đi đến trước mặt vị Tiết độ sứ đại nhân này, chìa tay ra nắm lấy đôi bàn tay đang không biết nên đặt vào đâu kia.
Thân thể vị Tiết độ sứ đại nhân nọ đột nhiên thẳng băng, giống như là nai con bị giật mình kinh sợ.
Hình ảnh này giống như là một con mãnh hổ đang dùng đầu lưỡi liếm láp cần cổ của nai con vậy.
- Xin hỏi tục danh của đại nhân là gì?
- Tiểu… Hạ… Bản quan là Tiết độ sứ Lan Dương- Chu Xương. Tiến sĩ năm Thượng Bảo thứ mười hai…
Rất rõ ràng, ngay cả lời nói của Chu tiết độ sứ cũng không được trôi chảy, đến cả khoa cử của bản thân cũng nói ra nốt, cái này chỉ khi đồng liêu gặp mặt chào hỏi bình thường mới nên nói.
- Ồ, thì ra là Chu đại nhân.
Trên mặt Bình Tây Vương lộ ra vẻ ngưỡng mộ đã lâu:
- Bổn vương ở Yến quốc không chỉ một lần được nghe nhắc tới tục danh của Chu đại nhân, nói Chu đại nhân yêu dân như con, là một vị quan tốt, được dân chúng yêu mến kính trọng.
- Thật… thật sự là như vậy… sao…?
Tay phải Trịnh Phàm nắm lấy đôi tay nhỏ của Chu đại nhân, tay trái lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của hắn , đáp:
- Bổn vương cảm thấy mệt mỏi, đại quân của bổn vương cũng mệt mỏi rồi, thỉnh mong Chu đại nhân niệm tình an nguy phúc lợi của dân chúng ở Lan Dương, để cho bổn vương có thể tiến vào Lan Dương Thành.
Bổn vương cam đoan dân chúng Lan Dương chắc chắn sẽ không bị động vào dù chỉ mảy may một sợi lông tơ, dân chúng tất nhiên cũng sẽ cảm động và nhớ nhung ân đức ngày hôm nay của Chu đại nhân.
- Không… không…
Tay của Trịnh Phạm hơi dùng sức một chút, lời của Chu tiết độ sứ đành phải miễn cưỡng thu hồi.
- Ai… Chu đại nhân, ngài cũng thấy rồi đấy, dưới mắt nhiều quan viên như vậy, đã là châu chấu trên tay của bổn vương, cho dù có nhảy nhót cách nào cũng không thể thoát ra được. Ngài cảm thấy… cái Lan Dương Thành này vẫn còn có thể giữ được hay sao?
Thay vì động binh đao với nhau, còn không bằng vì muôn dân trăm họ mà tính toán.
Bổn vương rất tôn sùng danh tiếng của Chu đại nhân, tin rằng dân chúng cũng sẽ nhớ rõ, cho dù là quan lại Đại Càn hay là chư vị tướng quân cũng sẽ nhớ rõ.
Nói bóng nói gió chính là…
Ngươi nhìn cái cục diện trước mắt này một chút mà xem,
Lan Dương Thành này cho dù muốn giữ lại cũng giữ không được, còn không bằng như vậy đi, ngươi thành toàn cho ta, ta cũng thành toàn cho ngươi một chút.
Ngươi mở cửa thành ra để cho ta đi vào, ta cho ngươi được lưu lại thanh danh một lần, cố hết sức giảm bớt tội danh trách nhiệm của ngươi, còn có thể lưu lại danh tiếng yêu dân cho ngươi, cái này gọi là kịp thời chặn đứng thiệt hại.
- Nếu không, cũng chỉ có thể…
Trịnh Phàm có chút tiếc hận nói:
- Tiễn Chu đại nhân lên đường.