Bình Tây Vương rất hiếm khi bình dị gần gũi như vậy, ngoại trừ đối diện với tú tài chính trị của dân chúng ra, hắn cũng lười phải đi chiêu hiền đãi sĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng lúc này hắn lại đồng ý hao chút miệng lưỡi đối với vị Tiết độ sứ đại nhân đầu gối có chút nhũn ra này, bởi vì vụ mua bán lần này rất có lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Đoạt môn có khả năng sẽ thất bại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này hắn lại đang nắm được một đám quan lớn của Lan Dương Thành, mắt thấy Lan Dương thành đã gần như thể chỉ còn cách có một tờ giấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Trịnh Phàm lại sợ trong Lan Dương Thành còn có tên quan lại hay võ tướng nào đó vẫn giữ vững chính niệm, vẫn như cũ kiên định thống lĩnh dân chúng bên trong thành thề sống thề chết thủ thành, như vậy thì rất phiền phức. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn dẫn quân tới tận đây cũng là vì muốn đánh úp bất ngờ xâm nhập vào Càn quốc, nếu như hắn ở ngay chỗ này công thành, vậy thì còn xâm nhập cái rắm gì nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như Lan Dương Thành có thể tự mình mở cửa lớn ra, binh mã nhà mình có thể yên tĩnh nghỉ ngơi hồi phục rồi được tiếp tế một phen thì đến lúc đó tiếp tục xâm nhập sẽ thoải mái hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Lại nhìn tới tình huống trước mắt, đám quan lão gia có khát vọng nóng bỏng muốn dựa dẫm ăn xén công lao này gần như đều đã đến đây, cũng có nghĩa là các đại quan trẻ tuổi còn lại trong Lan Dương Thành có thể nói là người chính trực, không tham dự vào bè lũ xu nịnh, tỷ lệ thành công của hắn tương đối lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám quan liêu bòn rút bước ra, số còn lại đều là những người làm việc chính trực, hắn cứ tiến vào chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu tiết độ sứ lui về phía sau hai bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vẫn mỉm cười nhìn hắn như cũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ thấy sứ phủ Chu Tiết Độ khom người, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bổn quan chỉ là người nhỏ bé, muôn dân mới quan trọng. Xin Bình Tây Vương gia hãy nghĩ đến bách tích của ta mà chớ tổn thương họ. Tất cả lỗi lầm hãy để bổn quan gánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Tây Bình Vương gia hài lòng gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghi Sơn Bá. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có mạt tướng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiễn Chu đại nhân về thành nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mạt tướng tuân mệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Dương nhìn Châu đại nhân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chu đại nhân, mời. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời tướng quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này một vài lão gia rốt cuộc cũng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, không ít người trở nên hăng hái kêu rằng bọn họ cũng muốn được về thành nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhiều khi làm người thì không thể lưỡng lự nếu không sẽ chẳng có được gì cả, bán nước cũng giống như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Dương nhìn sang Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật gù, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đồng ý đi thì hãy đi cùng nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Để Chu tiết độ sứ đem theo một đám quan Lan Dương Thành đứng kêu la ở cổng thành chắc chẳng phải là chuyện gì to tát. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như xảy ra vấn đề thì cũng là số mệnh xuất chinh lần này của bản thân không tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính quân Yến tiến lên giương cung đao và nỏ lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Toàn bộ hộ vệ của các đại nhân ở đây đều lựa chọn giao nộp vũ khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Quân Yến bắt đầu tiến hành bắt giữ bọn họ, dưới sự phân phó của Vương gia tuyệt nhiên không xảy ra bất kỳ hành động thô lỗ nào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bỏ binh khí xuống! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bỏ xuống! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương Dương và Ngô Tương cũng lệnh cho hộ vệ của mình bỏ vũ khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Minh Triết lặng lẽ hạ tay xuống, những tên hộ vệ của hắn cũng buông vũ khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi đến khi Bình Tây Vương gia chuẩn bị xoay người lên ngựa, Ngô Tương và Tô Dung Dung cùng bước ra khỏi hàng nhanh chóng tiếp cận Bình Tây Vương nhưng bị binh sĩ Yến quân cản lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cũng chú ý tới tình hình bên này, nhanh chóng đưa mắt nhìn qua. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu gia chủ Ngô gia ở Đông Hải, Ngô Tương ngưỡng mộ danh tiếng Bình Tây Vương gia đã lâu, nay đến bái kiến Bình Tây Vương gia! ͏ ͏ ͏ ͏
- Con gái quan thổ ty Hỉ Thái, Tô Dung Dung ngưỡng mộ Vương gia đã lâu. Ta tính cách ngay thẳng xin Vương gia ban cho một mối lương duyên. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tục người ở đây quả thật không giống với người nước Càn trọng lễ giáo, nhưng cũng không đến mức vừa mở lời liền xin duyên. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên cứ nói ra như vậy chỉ là để thu hút sự chú ý. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hả? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đi tới tiếp nhận hành lễ tham kiến của hai người. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nam nhân mặt trắng môi mỏng. ͏ ͏ ͏ ͏
Dáng vẻ của nữ nhân này không tệ, có điều trang sức trên người hơi nhiều dễ gây vướng tay vướng chân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đông Hải Ngô gia, ngưỡng mộ đã lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngô Tương nghe vậy không giấu nổi vui mừng lập tức nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Gia phụ cũng rất kính trọng Vương gia, nói Vương gia là đệ nhất kì nhân trên thế gian, chỉ hận không thể giúp sức. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Minh Triết ở đằng sau nghe được lời này liền thầm mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết xấu hổ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bản vương sẽ cố gắng để phụ thân ngươi có được cơ hội này. ͏ ͏ ͏ ͏
Muốn Ngô gia ở Hải Thượng làm chó cho mình thì tối thiểu cũng phải đánh xuyên qua cả Càn quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện tại Tấn Đông là buôn bán trên đất liền, nhưng Trịnh Phàm biết rất rõ buôn bán ở Hải Thượng rốt cuộc có lợi nhuận lớn đến đâu. ͏ ͏ ͏ ͏