favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ma Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 2305: Cuộc Sống Bề Trên ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 2305: Cuộc Sống Bề Trên ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Đại Hiệp không thể làm gì, cũng không thể tránh khỏi cái ôm của Trịnh Phàm, chỉ đành thở dài một tiếng, rồi sau đó là một khoảng trầm lặng thật dài. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm lại vỗ vỗ lưng Trần Đại Hiệp, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngoan, mau nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Đại Hiệp hơi nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Trịnh Phàm, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi biết mà, nói mau. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Đại Hiệp lại thở dài. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm lại vỗ vỗ lưng Trần Đại Hiệp, thúc giục nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mau nói, ngươi không sợ ta đâm ngươi một nhát sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Đại Hiệp trợn mắt. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha ha ha ha! ͏ ͏ ͏ ͏

Bình Tây Vương gia cười to, hắng buông tay ra, thay bằng động tác nắm lấy hai vai Trần Đại Hiệp, lắc nhẹ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói thật thì đúng là ta hơi sợ, lúc nhìn thấy ngươi ở Tấn địa, nhìn thấy ngươi ở Sở địa ta đều không sợ. Nhưng hiện tại dưới chân ta, mảnh đất mà ta đang dẫm lên là Càn quốc, thực sự ta có hơi luống cuống. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi cũng biết. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, ngươi biết con người của ta mà, từ trước đến nay rất sợ chết, ta không hề muốn mình gặp phải nguy hiểm chút nào. Ngoài ra, hai tức phụ của ta đang mang thai, ta không thể giao bản thân mình cho người ngoài trong mơ hồ được. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng nói như thế nào đây, ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy ngươi, ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu không tiến lên chào hỏi ngươi thế này thì ta cảm thấy rất áy náy. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm ta cả đời thận trọng, bạn bè ta có thể tin tưởng được rất ít. Nhưng một khi ta đã nhận định hắn là bạn bè, ta tất nhiên sẽ đối xử chân thành với hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Sợ chết, là bởi vì để có thể tiếp tục sống sót, nhưng không thể sợ đến mức thành chuột được, thậm chí còn không đủ dũng khí để ló đầu ra khỏi hang, vậy thì cuộc đời này sống không có gì thú vị cả. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu Đại Yến Bình Tây Vương không tên là Trịnh Phàm, thật tốt biết bao. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ôi, may mà Bình Tây Vương tên Trịnh Phàm, nếu không thì chẳng phải ngươi sẽ không nhắn nhủ gì cả rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu Bình Tây Vương không phải là Trịnh Phàm thì Trần Đại Hiệp đã lập tức xuất kiếm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Mà hậu quả của xuất kiếm, người, có lẽ là không thể giết được. Cho dù là không có Kiếm Thánh, không có A Minh Phiền Lực ở đây, thì kỵ sĩ xung quanh cũng có thể nghiền áp Trần Đại Hiệp thành bùn. ͏ ͏ ͏ ͏

Trần Đại Hiệp nhìn Trịnh Phàm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đã nói, anh hùng đại hiệp, vì nước vì dân. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đó là do ta rảnh rỗi quá nên nói hưu nói vượn đấy. Ngươi biết mà, con người ta có tật xấu, khi còn nhỏ ăn một cái que nướng thôi mà cũng thích suy nghĩ về cuộc đời. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng ta cảm thấy, câu này của ngươi rất đúng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không, không đúng. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm nhìn Trần Đại Hiệp, vô cùng nghiêm túc đáp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiệp khách giang hồ vốn là một sự tồn tại độc lập, không ai thích bên cạnh nhà mình có một một đám người giang hồ cả. Mà một khi, một quốc gia yêu cầu người giang hồ đứng ra, vậy thì quốc gia này không còn chút hy vọng nào nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm ôm bả vai Trần Đại Hiệp, chỉ Tô Minh Triết đứng phía trước nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, chức quan của ngươi là gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Bẩm Vương gia, hạ quan làm tự thừa của Hồng Lư. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đọc lại bài thơ vừa mới làm cho Bổn vương một lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng, mời Vương gia... ͏ ͏ ͏ ͏

- Dừng, đừng đọc nữa, Đại Hiệp ngươi xem, hắn ngoan ngoãn biết bao nhiêu. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn nhận bổng lộc của vua, bổng lộc từ đâu ra? Từ mồ hôi nước mắt của nhân dân, nhưng trước mặt bổn vương hắn, vì mạng sống mà nịnh nọt thế này. ͏ ͏ ͏ ͏

Lão sư hắn được ca tụng là Văn Thánh, hưởng thụ sự kính trọng từ khắp Đại Càn, vì thế đã chiếm được biết bao nhiêu lợi lộc, còn hắn thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không muốn chết, hắn cũng có chết đâu, ngươi sốt ruột cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Phàm lại chỉ Tô Dung Dung và Ngô Tương, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hai nhà bọn họ, hằng năm được triều đình Càn quốc ban thưởng biết bao nhiêu, những bá tánh khác trên đất Càn quốc phải nộp thuế nộp lương thực đi lao dịch, còn bọn họ thì sao, không cần làm vậy, có đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏

Ngô Tương và Tô Dung Dung ngơ ngác nhìn nhau, nhưng vẫn gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi xem, không nộp thuế không nộp lương thực cũng không đi lao dịch. Hằng năm còn được triều đình ban thưởng, sống một cuộc sống của bề trên, bề trên của người Càn quốc các người. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng bọn họ bằng lòng chết không? ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không bằng lòng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàn toàn ngược lại, bọn họ xem thường người Càn quốc từ tận đáy lòng, bọn họ cũng không cho rằng bọn họ là người Càn quốc. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngươi nhìn nhìn nơi này, ͏ ͏ ͏ ͏

Nơi đó, một vùng đất rộng lớn. A, vừa mới còn có một đám người đi theo Tiết độ sứ giúp ta mở cửa, rất nhiều người, ngay cả ta còn cho rằng những người dám lẩn trốn thoát khỏi đây là người trung nghĩa. ͏ ͏ ͏ ͏

Chương trướcChương tiếp