Cũng thua tên họ Trịnh này dù là một tên tiểu nhân thật sự, so với những người được gọi là quân tử kia thì còn khoan dung hơn, nếu đặt những tên thủ hạ có tính nết như vậy dưới tay những người khác thì không biết là đã bị buồn chết bao nhiêu lần rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên tài? Thiên phú? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt của kẻ bề trên đều không thể chống cự lại một câu trên mặt có phản tướng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Trịnh Man đã đưa bữa sáng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt của hắn có chút vết máu ứ đọng, đó là do lần trước sau khi hắn và Lưu Đại Hổ làm xong công việc nên lại xem Trần Tiên Bá phê duyệt sổ sách, hắn hỏi nhưng lại bị Trần Tiên Bá không để ý cho nên mới lầm bầm vài câu. Sau đó Trần Tiên Bá đứng dậy thỉnh cầu vương gia cho đánh nhau một trận, vương gia đồng ý, nên Trịnh Man đã bị đánh cho một trận. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng lũ sói con được nhặt từ nơi hoang vắng này về cũng có lối đi của chính mình, sau khi bị đánh, hắn vừa lấy tay chặn máu mũi vừa lại gần tiếp tục hỏi lại vấn đề trước đó. Lúc này, tên Trần Tiên Bá kiêu ngạo đó cũng chỉ có thể giảng cho hắn nghe. ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người phân chia bữa sáng, trong lều của chủ soái, Trịnh Phàm một phần, Kiếm Thánh một phần, Trần Tiên Bá một phần, Lưu Đại Hổ và Trịnh Man là thân vệ nên chỉ có thể ngồi xổm ở ngoài lều để ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nhấp một hớp nước mì, mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần trước Tam tiên sinh trở về có nói, Phúc vương thấy hắn thì đã nhanh chóng hỏi thăm thân thể mạnh khỏe của phụ thân đại nhân? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha, đúng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi tử của ngươi thật nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau khi có địa vị cao, thì cho dù làm chó cũng có thể đạp ngã cửa, đừng nói làm con trai. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh gật gật đầu, trong giang hồ, chỉ bằng địa vị của hắn thôi nếu muốn mở cửa nhận đồ đệ thì tất nhiên là dù mưa to gió lớn thế nào cũng sẽ có không ít tài tuấn trong giang hồ đến nguyện ý quỳ gối cầu xin bọn họ cho nhập môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Kiếm Thánh lại nhanh chóng hỏi lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn là con trai mà ngươi nói sao? Là Phúc Vương? ͏ ͏ ͏ ͏
Khi trở về, Tam tiên sinh kể lại mọi việc sinh động như thật, tỉ mỉ kể lại lúc Triệu Nguyên Niên hỏi thăm sức khỏe của phụ thân, vẻ mặt của Phúc Vương Phi có ba phần thẹn thùng, ba phần giận dữ, ba phần chờ đợi lại thêm một phần không biết nên làm như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm và Kiếm Thánh rất quen thuộc. Lần đường đường chính chính lên giường với Tứ Nương trước kia, cũng không thể xin Kiếm Thánh đến bên trong trung viện để giữ cửa đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy là trong chuyện này, lúc đấy Kiếm Thánh cũng không tin, nhưng Trịnh Phàm không thể nói toẹt tình hình thực tế ra hết được, dù sao chỉ có lúc hoàng đế ở đấy, bên ngoài mới có thái giám nhớ kỹ canh đấy là canh nào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong mắt của ta, so với việc nhận Triệu Nguyên Niên này làm con trai, thì ta càng thích trở thành phụ thân của hắn hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá đang ngồi ăn mì ở bên cạnh nghe thấy nói thế, sắc mặt không nhịn được ửng đỏ, sặc một cái, khi ánh mắt của Trịnh Phàm liếc đến, vội vàng cúi gằm đầu xuống ăn mì tiếp. ͏ ͏ ͏ ͏
Cái thằng nhóc tiểu bá vương này, sợ Trịnh Phàm có thể nói là sợ một phép, đương nhiên, ‘sợ’ ở đây, cũng mang nghĩa kính trọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn cái lời ‘bỉ ổi’ đến mức này đến cùng có phá hủy hình tượng lẫn uy nghiêm của mình hay không, việc này cũng giống như đạo lý nói kẻ giàu tiết kiệm tiền mới là đúng là tiết kiệm, còn người nghèo tiết kiệm tiền chỉ là nghèo kiết hủ lậu, điệu bộ của vương gia làm như vậy, sẽ chỉ khiến trên người Vương gia có thêm nhiều tình người mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phúc vương phi đương nhiên là rất đẹp rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính xác, nàng ấy chính là người mà ta nhìn thấy ở trên đời này, ngoại trừ Tứ Nương ra, thì nàng ấy chính là người phụ nữ đẹp nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế quận chúa không tính à? ͏ ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ, cùng lúc Trịnh Phàm vùng lên, người đời trước kia vẫn thường nói quận chúa có mắt không tròng, chọn nhầm người rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đợi đến khi Trịnh Phàm được phong vương, sau đấy là chuyện lão Trấn Bắc Vương chết, Trấn Bắc vương phủ suy thoái, lời của người đời lại thay đổi, bắt đầu biến thành chuyện năm đấy Bình Tây Vương không vừa mắt với dung nhan của quận chúa, không muốn bản thân phải uất ức. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quận chúa lúc đấy vẫn là một cô nương còn nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm chỉ về phía áo giáp treo trong lều của chủ soái, tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dáng vẻ có đẹp hơn nữa thì sao, khoác áo giáp lên, cũng không nhìn ra chỗ nào đặc sắc cả. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ài, lời đồn nhảm nhiều như mưa nhưng không thể tin được, duy nhất một điều có thể tin, vợ hiền của ngươi, trong mắt ta, mới đúng là thật. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm không do dự tý nào vươn tay chỉ thẳng về phía Kiếm Thánh, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi với ta, rốt cuộc ai mới tốt hơn ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi không chỉ cưới một góa phụ, còn vui lòng nhận một đứa con trai của chồng trước làm con, khẩu vị của thằng nào nặng hơn? ͏ ͏ ͏ ͏