Kiếm Thánh trong phút chốc nghẹn lời, có một loại cảm giác nói móc một hồi, hóa ra kẻ làm trò hề ở đây lại chính là mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiên Bá! ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thuộc hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Truyền lệnh cho Nghi Sơn Bá, hỏi xem chuyện tối nay hắn đã chuẩn bị xong chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ nhận lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá đứng dậy chạy đi truyền lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam truyền lời đến phủ Phúc Vương: ͏ ͏ ͏ ͏
- Theo quy củ cũ, trong ngoài kết hợp để mở cửa, để phụ thân về thăm nhà một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Chữ ‘phụ thân’ cuối cùng kia trong lời của Trịnh Phàm là ‘bổn vương’, nhưng Tiết Tam nhìn thấy Triệu Nguyên Niên lên đường như thế, liền tự mình quyết định sửa lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Theo lời của Tiết Tam nói, không thể để Triệu Nguyên Niên xấu hổ được nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đặt đũa xuống, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn nhớ rõ năm đó, ta dẫn quân xông vào Trừ Châu Thành, vừa hay đuổi kịp đám đưa ma của Phúc Vương, một chiếc quan tài lớn cộng thêm tất cả đồ đạc đưa ma vừa hay đến chỗ cổng thành, khiến quân canh cổng còn chưa kịp đóng cổng thành lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ ngẫm lại, ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương gia, đúng thật là trung thần của Đại Yến ta mà. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu thân, phụ vương ngài ấy chính là trung thần của Đại Càn, ͏ ͏ ͏ ͏
Không chỉ tiến cử người tài cho đất nước, mà còn chết vì nước. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ, đừng nhìn thế của người Yến quốc lớn, còn có tinh binh mà nước Đại Càn ta luyện được, vừa mới tiêu diệt được một đội binh tinh nhuệ ở Lương Địa, một đội quân tinh nhuệ đấy, chính là đám quân năm đấy từng đánh vào Trừ Châu thành của chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần này Bình Tây Vương vào Càn, mục đích không phải là để tấn công Càn, mà nhằm mục đích gieo mầm tai họa, rõ rành rành không thể mở ra cục diện ở Triệu Địa, Lương Địa được, cho nên lúc này mới cho binh đi một nước cờ hiểm mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn chỉ đang định đánh một trận rồi rút lui, vương phủ của chúng ta nào có vận may tốt như lần trước được nữa, có thể an ổn vượt qua được một trận sóng gió này? ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc vương phi nhìn con trai mình, mím môi một cái, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con muốn làm như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải hắn đã coi Trừ Châu Thành đã trở thành vật trong túi bọn chúng rồi sao, không phải hắn đã cho rằng Phúc Vương phủ của chúng ta, chính là một gia đình khác của hắn sao, không phải hắn đã coi mẫu thân, chính là.... ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên dừng lời lại, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi tử ta đây, phải đi đón hắn cho thật cẩn thận mới được! ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc vương phi gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con ta đã trưởng thành rồi, muốn làm cái gì, thì cứ đi làm đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy ngày trước, cái tên người lùn kia đột nhiên xuất hiện trước mặt hai mẹ con nàng, nhi tử của nàng gọi thẳng kẻ đó là phụ thân, nhìn bộ dáng đấy đúng là nịnh bợ đến tột cùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra thì... ͏ ͏ ͏ ͏
Khi đối phương phái thích khách yên lặng không tiếng động xuất hiện trước mặt ngươi, hoặc là chết, hoặc là sợ hãi đầu hàng triệt để, cũng không còn đường lựa chọn nào hết. ͏ ͏ ͏ ͏
Chờ đến khi Triệu Nguyên Niên đứng dậy, chuẩn bị đi ra khỏi phòng, Phúc vương phi mới chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi tử, có nương ở đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên dừng bước chân lại, gật đầu, hắn hiểu lời của mẫu thân có ý gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy hắn chẳng bao giờ trách mẫu thân của mình, nhưng cũng không nguyện ý cùng mẫu thân của mình đi phụng dưỡng tên người Yến kia được. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đã trưởng thành, hắn đã lớn thật rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ra khỏi phòng, trong sân bên ngoài phòng, binh lính đứng chi chít, trên mái hiên, cũng có hộ vệ đang đề phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước kia, tuy đã buông thả rồi, nhưng một cái vương phủ, nếu như bên trong điều động đầy đủ hộ vệ ra, thì thích khách muốn đi vào, gần như là không thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng từ ngày cái tên người lùn kia xuất hiện đã khiến Triệu Nguyên Niên hiểu ra một cái đạo lý, bản thân nhìn thì đã thành thục, thật ra thì cũng không thiếu nhiều chỗ, vẫn còn rất non nớt. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng may, hắn vẫn còn có thời gian. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên cũng không biết là sau khi hắn vừa rời đi, thì mẫu thân đã tự mình đi đến bên giường, từ dưới gầm giường lôi ra một cái hộp, bên trong, là một bộ xuyên y phong tình vạn chủng. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt khác, nàng ta cũng lấy ra một cái hộp nhỏ khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Cái hộp nhỏ này, chính là thứ mà cái tên người lùn đưa đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Ý của người kia là, đợi đến khi hắn tự mình quay trở về Trừ Châu thành, thì nàng mặc thứ này vào để hắn xem; còn nói, lúc trước vội vàng quá, có lắm chỗ, còn chưa kịp thưởng thức cho kỹ, bây giờ hắn đã là vương gia rồi, trong một quân đoàn, nói một không nói hai, có thể có đầy đủ nhàn hạ thoải mái đi làm một vài chuyện hắn muốn làm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc vương phi mở cái hộp nhỏ ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong hộp đựng một cái quần rất mỏng, có màu đen, cũng có màu tím, còn có màu trắng nữa, đồng thời cũng có màu da. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả đều có một đống lỗ nhỏ chi chít lại chỉnh tề. ͏ ͏ ͏ ͏