Tên người lùn đấy còn nói thêm một câu, hắn bảo nàng, hy vọng nàng sẽ không sụt cân, hắn thích nàng đẫy đà hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Vì thế, đã nhiều ngày Phúc vương phi đều phải ăn cho thật tốt, trước đây mỗi bữa đều chỉ ăn một bát nhỏ thôi, không thích dầu mỡ, bây giờ, mỗi bữa đều tự ép buộc bản thân ăn tận hai bát cơm, còn phải ăn kèm với canh thịt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thực ra, lúc người lùn kia đưa cái hộp nhỏ này cho nàng, nhi tử của nàng cũng ở đây. Nhưng Triệu Nguyên Niên lại không lấy nó đi, thật ra giữa mẫu tử cũng có một loại ăn ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Thực ra trong lòng của Phúc Vương Phi cũng mơ hồ, không rõ mình muốn kết quả như thế nào, bản tính của nàng không phải trời sinh phóng đãng, mà bởi hình ảnh lúc trước quân Yến nhảy vào vương phủ, thật sự để lại ký ức khó phai trong lòng nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi gả vào vương phủ, nàng vốn cho rằng cuộc sống của mình sẽ trôi qua êm đềm, nhưng ai biết, từ sau lần đó mọi thứ đều thay đổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà những năm gần đây, phương Bắc không ngừng truyền đến tin hắn thắng trận. ͏ ͏ ͏ ͏
Bất cứ người làm mẫu thân nào đối xử với nhi tử của chính mình cũng đặc biệt coi trọng, luôn có loại cảm giác nhi tử nhà mình là tốt nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng bất kể thấy như nào, bất kể nghĩ như nào, Phúc Vương Phi cũng không cho rằng nhi tử của mình có thể có thực lực ngang tay với nam nhân kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Làm phụ mẫu còn không phải như thế sao, cho dù hài tử làm cái gì, bất kể thắng hay bại, cũng phải chuẩn bị bước cuối cùng thật tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Bàn tay Phúc Vương Phi từ ngực men dọc theo hông thẳng một đường xuống dưới, dừng lại ở bắp đùi của chính mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ thể của nàng trời sinh đã đẫy đà, nàng lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chắc sẽ không gầy đi quá nhiều... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, nàng lại thở dài sâu kín: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn, chắc sẽ vừa lòng...... ͏ ͏ ͏ ͏
… ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, mạt tướng an bài như vậy, ngài vừa lòng chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bổn vương rất vừa lòng, nhưng bổn vương cũng vẫn có chút lo lắng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia yên tâm, cửa thành lớn như vậy, đêm nay, cửa thành mở, quân Yến dù vào được, ngay lập tức có thể vào được bao nhiêu? ͏ ͏ ͏ ͏
Mạt tướng đã tụ tập tam đại doanh tinh nhuệ ngoài thành mai phục bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó, chờ quân Yến vào thành, cung nỏ quân ta áp sát, bộ tốt dùng thuẫn xông lên, đao phủ từ hai bên sườn giết ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng thời, trên thành tiến hành chi viện hỏa tốc, quân Yến dù mạnh cũng không phải thiên binh thiên tướng, không chịu nổi bầy sói cắn xé. Chúng ta lúc này đóng cửa thành, tất nhiên sẽ thành công. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu Bình Tây Vương gia kia thật sự tự lĩnh quân xông vào, hắc hắc, chúng ta có thể nhân cơ hội này lập đại công rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn sẽ đích thân đến sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Niên Nguyên có chút chần chờ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia yên tâm, Bình Tây Vương thích nhất là phương pháp mạo hiểm, cũng là người tinh thông võ nghệ, xem chiến tích của hắn, đều là liều lĩnh tiến quân thần tốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương người này tất nhiên không tiếc mệnh, với vị kia người Yến quốc vừa bị Mạnh soái giết chết Hổ Uy Bá là cùng một loại người, chiến đấu cực đoan, đích thân tới tiền tuyến! ͏ ͏ ͏ ͏
Đêm nay, ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu hắn đã nói là sẽ đến, ͏ ͏ ͏ ͏
Thì có khả năng hắn sẽ tự mình lĩnh quân đánh vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam tử đeo mặt nạ vẫn đứng bên cạnh không nói lời nào, hắn là Ngân Giáp vệ thủ hộ ở Trừ Châu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh đại nhân tại sao không nói gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Lời của hạ quan, nói lúc này có chút không đúng lúc, không nên nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia nếu thật sự muốn hạ quan nói, vì sao vị Bình Tây Vương kia lại phái người liên hệ với Phúc Vương Phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh đại nhân hẳn rất rõ ràng, năm đó sau khi quân Yến công phá Trừ Châu thành, Phúc Vương Phủ của ta vẫn được bảo toàn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng ͏ ͏ ͏ ͏
- Tất nhiên là không thể không uốn mình theo người, nếu không, Vương phủ của ta đã sớm không tồn tại, vị Bình Tây Vương kia cho rằng có thể dựa vào cái này nắm bổn vương trong tay, tất nhiên cũng không kỳ quái. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia thẳng thắn như vậy, xin ngài yên tâm, chuyện này ty chức hiểu rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Minh đại nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, trời đã bắt đầu mưa, Triệu Nguyên Niên ngẩng đầu, nhìn màn trời bắt đầu trở nên tăm tối, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sắp mưa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
… ͏ ͏ ͏ ͏
- Trời mưa thật tốt, bổn vương thích trời mưa ban đêm, đặc biệt là trên đường hành quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, rõ ràng trời mưa sẽ làm vó ngựa quân ta rơi vào lầy lội, vì sao ngài… ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì mưa đêm, sẽ khiến sự sợ hãi địch nhân phóng đại mấy lần lên, nếu ngươi coi chính mình như một phương cường giả, ngươi cũng sẽ thích loại mưa đêm này. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ hiểu rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
Các lộ binh mã đã tụ tập lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoại trừ Trần Viễn và Trần Hùng là hai vị suất quân ở bên ngoài che đậy chiến trường và lợi dụng hỗn loạn làm quân báo của Càn quân, chủ lực lần này, cơ bản đều ở phía sau Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Mưa rơi, đánh vào trên giáp trụ bọn kỵ sĩ, phát ra tiếng vang nặng nề. ͏ ͏ ͏ ͏
Vào lúc này cả người cùng chiến mã, đều rơi vào yên tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bất an, chỉ thuộc về kẻ yếu. ͏ ͏ ͏ ͏