Bình Tây Vương ngồi trên lưng tỳ hưu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưng không ưỡn thẳng, nhưng không cho người ta có cảm giác cà lơ phất phơ, có lẽ, tất cả những chuyện trước mắt này, đối với hắn thực sự chẳng tính là gì cả, cũng không đủ để hắn nghiêm túc đối phó. ͏ ͏ ͏ ͏
Có chút việc cần làm màu thì vẫn phải làm, nhưng dù có che giấu như thế nào thì có thể phát hiện ra chút cố ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà vài việc, thì đã thành một lẽ dĩ nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng ví dụ như Phúc Vương Triệu Nguyên Niên quỳ rạp dưới đất, hắn quỳ rất tự nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thậm chí, hắn còn hô ‘phụ thân đại nhân’, ở đây, cũng không có ai đi chế giễu và cười nhạo hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Người là dao thớt ta là thịt cá, ở trong hoàn cảnh này, vì mạng sống, tôn nghiêm gì đó đối với đại đa số người mà nói thì không quan trọng như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn nữa, ͏ ͏ ͏ ͏
Coi như là Yến quốc thất bại một trận ở Lương địa, nhưng rốt cuộc thì so với ‘rết trăm chân đến chết còn dẫy dụa’ thì vẫn cao hơn rất nhiều, Đại Yến, vẫn là một con quái vật lớn mệt mỏi nhưng lại khiến người ta kính sợ như trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Quân công vương có thực quyền của Yến quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Thu một phiên vương Càn quốc làm ‘nghĩa tử’. ͏ ͏ ͏ ͏
Có gì là không thể? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại, vị đang quỳ kia mới là cao tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Loại tính kế này, thật ra rất nhiều người đều biết, còn rất am hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá xoay người xuống ngựa, rút đao ra, bước về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ và Trịnh Man theo sát phía sau, theo sau nữa là một đám giáp sĩ quân Yến nối đuôi nhau đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ tiến vào Vương phủ, đồng thời cũng đã khống chế Vương phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Là nơi trú ngụ của Vương gia, tất nhiên cần phải đảm bảo an toàn tuyệt đối. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ đầu tới cuối, Triệu Nguyên Niên đều quỳ rạp ở đó, không nhúc nhích. ͏ ͏ ͏ ͏
Vài ngày trước đó, khi Tiết Tam mang lời nhắn tới, Phúc vương trẻ tuổi cảm thấy nhục nhã, cảm thấy phẫn nộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng khi Bình Tây Vương xuất hiện trước mặt hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhục nhã sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Phẫn nộ sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Đều không thấy bóng dáng đâu nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Cảm giác bị chi phối và nghiền ép hoàn toàn này, cũng có thể khiến người ta nhẹ nhõm và thoải mái. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm bước xuống từ lưng tỳ hưu. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Sấm đi tuốt đằng trước, Kiếm Thánh đi bên cạnh, A Minh đi ở đằng sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương, đi tới bậc thang của Vương phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thoáng dừng bước, cũng không cố tình cúi đầu, nhìn ‘nhi tử’ đang quỳ rạp trên mặt đất một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra, vốn có thể hoang đường. Thật ra, vốn có thể vô lễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Người thắng, có thể tận tình chà đạp tôn nghiêm của kẻ thua cuộc, để thu được một loại cảm giác thành tựu và an ủi nào đó về mặt tinh thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Ví dụ như, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới tấm bảng hiệu Phúc Vương phủ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Hỏi một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu thân ngươi vẫn khỏe chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như còn thấy chưa đủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn có thể hỏi tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu thân ngươi nhớ cô không? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng cuối cùng, vẫn là mất phẩm giá, không có ý đó nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây chỉ đơn giản là một lần trở về chốn cũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nơi này, ͏ ͏ ͏ ͏
Ta từng đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ, ͏ ͏ ͏ ͏
Ta chẳng qua lại đến nữa thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm bước qua cánh cửa, không nói với Triệu Nguyên Niên lấy một câu. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mắt Triệu Nguyên Niên nhắm nghiền, thân thể hơi xiêu vẹo, không biết do mệt hay là sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn dùng sức chớp mắt, hai tay chống đất, lần đầu không đứng dậy nổi, lần thứ hai, đã đứng lên được. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn phủi tay áo của mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ dửng dưng, sau đó còn cười cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Bình Tây Vương cất bước vào Vương phủ thì hạ vài quân lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Một, lệnh cho Nghi Sơn Bá Trần Dương, chỉnh đốn đóng quân ngoài thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai, lệnh cho Phiền Lực, trấn áp thế cục trong thành, đồng thời làm theo chuyện cũ ở Lan Dương thành, mở kho phủ, chia lương chia tài vật. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba, lệnh cho Tiết Tam, lập tức ra khỏi thành hướng Nam, dẫn kỵ binh canh gác kiểm tra tình hình ở phía nam. ͏ ͏ ͏ ͏
Bốn, giờ Hợi, tướng lĩnh cấp bậc trên tham tướng quân nghị ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Bày biện cảnh trí trong Phúc Vương phủ vẫn trang nhã như trước, toát lên một hơi thở cao cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Hành lang hai bên đều có giáp sĩ quân Yến đang đề phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương đi một mạch tới hậu trạch. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoạn quan, nữ tử ở hậu trạch đã bị Trần Tiên Bá dẫn người tạm thời giam giữ trông coi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá vác đao, đứng trước một căn phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi Trịnh Phàm đi tới, hắn lập tức cúi đầu bẩm báo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, bên trong đã kiểm tra xong rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Loại cảm giác này, giống như là côn đồ lười biếng ở trong thôn, hơn nửa đêm đi đập cửa nhà quả phụ vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại khái cũng chỉ có Bình Tây Vương gia mới khiến người lòng cao hơn trời như hắn cam tâm tình nguyện làm những chuyện này. ͏ ͏ ͏ ͏
Đổi thành người khác, là tuyệt đối không thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi vào trong phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong, thoang thoảng hương thơm hoa cỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi mặc một bộ y phục rực rỡ đang pha trà, thấy Trịnh Phàm đi vào, nàng cũng rất tự nhiên đi tới, giống như là thê tử chờ ở nhà, rốt cuộc cũng nhìn thấy phu quân của mình trở về. ͏ ͏ ͏ ͏