- Đã về rồi, mệt không? ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng bắt đầu giúp Trịnh Phàm cởi giáp. ͏ ͏ ͏ ͏
Các hạ nhân đều bị dọn ra ngoài cả rồi, cũng chỉ có thể do Phúc Vương phi tự tay làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử, bộ giáp trụ trên người Trịnh Phàm thật sự không nhẹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng may, dù sao Bình Tây Vương cũng có thói quen thương hương tiếc ngọc. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi giúp cởi nút thắt, Trịnh Phàm tự cởi giáp trụ ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới giáp trụ tất nhiên cần phải mặc áo lót trong, giáp trụ càng nặng áo lót bên trong lại càng dày, nếu không da thịt sẽ phải chịu khổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà áo lót trong của Bình Tây Vương lại rất thú vị, không phải màu trắng đơn điệu bình thường mà là lụa mềm màu đen, bên trong được khảm nhuyễn giáp tơ vàng, tăng cường tính phòng hộ, đồng thời trông cũng đẹp hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Giáp trụ vừa cởi, cả người cũng nhẹ nhàng không ít. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi châm trà, đưa chén trà tới trước mặt Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm không nhận chén trà này, mà là lấy túi nước mình lấy xuống lúc trước, rút nút ra, uống một ngụm. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi che miệng cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia đang sợ ta hạ độc trong nước trà sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi nghe vậy, cũng không thấy xấu hổ, ngược lại chủ động ngồi trên đùi Trịnh Phàm, hai tay ôm cổ Trịnh Phàm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta trông ngóng ngươi đã nhiều năm như vậy, đâu nỡ độc chết ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa nói, còn cố ý hơi chuyển động. ͏ ͏ ͏ ͏
Nơi bắp đùi của Trịnh Phàm rõ ràng cảm nhận được sự trơn nhẵn ấm áp, hơn nữa, một mùi thơm thoang thoảng cũng bắt đầu thấm vào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi sợ ta gầy, ngươi nói xem, ta có gầy không? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cẩn thận đánh giá nữ nhân ngồi trên đùi mình, da của nàng, vẫn trắng nõn mà lại hồng hào vừa đủ như vậy, trong đôi mắt nàng, có đoan trang đồng thời cũng không thiếu phong tình quyến rũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nữ nhân, Phúc Vương phi thật ra được coi là cao, nhưng cũng không phải loại hình cao gầy kia, ngược lại là nở nang vừa đủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hơi gầy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm dựa theo ấn tượng trong lòng mình đưa ra kết luận. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi áp người vào ngực Trịnh Phàm, hai tay đặt trước người, đầu ngón tay cách áo lót vê tròn vuốt ve hai hạt đậu của Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng thời, đôi môi đỏ ghé sát tai Trịnh Phàm, khẽ khàng thổi ra luồng khí nóng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhớ ngươi tới gầy đó, ngươi tin không? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Có thể nói là đem mấy chữ không hiểu phong tình suy diễn đến cực hạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi có hơi chán nản, vậy mà toát ra tư thái tiểu nữ nhi, răng cắn lên môi đỏ, mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cái tên không có lương tâm này, thực sự là tên không có lương tâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi tự tay vén váy mình lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Vương gia nhìn xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy đôi chân đeo tất trắng… ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia có thể chắc chắn là, cái thứ tất chân này, tạm thời hẳn là chỉ tồn tại trong tủ quần áo của ba vị phủ nhân ở Bình Tây Vương phủ, vẫn chưa tiến hành chế tác và tiêu thụ với bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, rốt cuộc con hàng Tiết Tam này đã tự chủ trương bỏ thêm bao nhiêu đồ vật vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi cầm tay Trịnh Phàm, hạ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi tay Vương gia hạ xuống, bắt đầu tự mình chu du. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi gối đầu mình lên ngực Vương gia, thân thể vẫn lắc lư với tần suất rất nhỏ như trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi tử của ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi là phụ thân, đừng chấp nhặt với đứa nhỏ đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm rất muốn hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hình như trước đây ta còn chưa từng ngủ với ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng lần này, Vương gia không cố tình không hiểu phong tình, phá hư bầu không khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì trong lúc vô tình, Phúc Vương phi đã nói ra một loại giọng điệu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lại cố tình, chất giọng này đã chọt trúng chỗ ngứa của Bình Tây Vương. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi không hiểu những thuật ngữ này, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân thông minh, tất chân, trước đây chưa từng thấy qua, một ít thuật ngữ trước đây chưa từng chơi qua, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Suy cho cùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Loại sinh vật giống đực nào đó, trước nay đều là đại móng heo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cho tính toán với nhi tử ta, được không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏
Tay trái của Phúc Vương phi bắt đầu trượt xuống, sờ tìm gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Shhh… ͏ ͏ ͏ ͏
Cổ Vương phi hơi ngửa ra sau, phát ra âm thanh thư thái rất nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn căn bản là không sánh được với ngươi, tiền vốn so với ngươi thực sự kém xa, ngươi, ta cũng thấy có hơi sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Bình Tây Vương lộ ra sắc đỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sống trong quân lâu rồi, heo mẹ cũng có thể thành Điêu Thuyền, chứ đừng nói tới đại tuyệt sắc chân chính trước mắt này. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Bình Tây Vương vẫn nhanh chóng kiềm chế bản năng từ nội tâm của mình, cưỡng chế dùng ý chí đè cơn khô nóng xuống của mình, đổi lại sự bình tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bản vương đến, là vì binh sĩ dưới quyền bản vương. Bách tính của Trừ Châu thành, trong đó bao gồm cả nhi tử của ngươi, đều cho rằng bản vương chắc là sẽ đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng bản vương chưa từng có ý định làm gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chê ta già rồi, phải không? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏