Các binh lính khó tránh khỏi sẽ nghẹn đến hậm hực, phải cho bọn họ phát tiết ra ngoài, phải cho bọn họ thu được sự thỏa mãn tinh thần nào đó, cũng chính là cảm giác thoải mái. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, Trịnh Phàm bèn tiến vào Phúc Vương phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, các binh lính vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là một logic kỳ quặc, nhưng đúng là chân thật tồn tại, hiện tại không biết có bao nhiêu binh lính quân Yến đang xúm lại trò chuyện việc Vương gia được hầu hạ trong Phúc Vương phủ, vừa trò chuyện vừa có dáng vẻ cùng chung vinh quang. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, do họ anh dũng chém giết mới khiên Vương gia nhà mình có thể hưởng thụ như vậy đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu đổi thành một đại soái bình thường, không đúng, đại soái có danh vọng không cao, dám ăn mảnh một mình, người phía dưới tất nhiên sẽ sinh lòng bất mãn, ai ai cũng muốn hỏi một câu: Dựa vào cái gì! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Bình Tây Vương rốt cuộc là thần tượng trong lòng binh lính trong quân Đại Yến, nhất là tầng trung hạ, vả lại Tĩnh Nam Vương năm đó thật sự rất lạnh lùng cao ngạo, mọi người đối với Tĩnh Nam Vương chỉ là kính nể đơn thuần, mà Bình Tây Vương, rõ ràng là thân thiết hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhất là sau khi Lão Điền âm thầm bỏ lại quân Tĩnh Nam một mình đi xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Chi binh mã này, rất khát vọng có một ‘Tĩnh Nam Vương’ mới thân thiết hơn chân chính tới chỉ huy bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Vì vậy, Trịnh Phàm ăn mảnh một mình, có thể khiến cho trên dưới toàn quân đều rất có cảm giác nhập vai và cảm giác tham dự. ͏ ͏ ͏ ͏
Thậm chí, càng ‘tận hứng’ hơn so với bản thân Bình Tây Vương. ͏ ͏ ͏ ͏
Làm một vật biểu tượng chính trị hợp cách, thật sự không đơn giản như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi phải làm cho người phía dưới cảm giác được sự thân thiện của ngươi, ngươi phải làm cho người phía dưới thấy một số thứ bọn họ muốn nhìn thấy, ở một số thời khắc, ngươi cũng không thể không vì đón ý nói hùa bọn họ mà làm một ít thỏa hiệp. ͏ ͏ ͏ ͏
Ví dụ như chiều hôm nay, Trịnh Phàm cảm thấy mình vì sĩ khí của toàn quân mà hy sinh một phần cái tôi nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Làm đại soái. ͏ ͏ ͏ ͏
Khó đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão Điền từng nói, cái gọi là ‘thương lính như con’, chỉ là thứ lẽ dĩ nhiên do văn nhân bày ra mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng bản thân Lão Điền cũng có hơi đứng nói chuyện không đau eo, thực lực ngươi mạnh, ai dám làm càn trước mặt ngươi, ai chẳng sợ lệnh Tĩnh Nam Vương của ngươi, cũng sợ bị ngươi một quyền đập nát đầu chó. ͏ ͏ ͏ ͏
Ai bảo mình không có phần thực lực đó chứ, cho nên, khó tránh khỏi, ừm, chịu chút uất ức. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn khuôn mặt nén cười của đám tướng lãnh phía dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm hừ lạnh một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thả mạnh chén trà lên trên mặt bàn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhìn bộ dạng không có tiền đồ này của các ngươi đi, lúc này mới đi đến chỗ nào chứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Những tướng lãnh này là khung xương của đại quân, cũng là ‘ống loa’ tốt nhất, càng là đồng hồ đo tinh thần của các binh lính. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chờ đánh tới dưới Kinh Thành, làm cho quan gia Càn quốc đưa mấy Hoàng hậu Quý phi gì gì đó ra, lúc đó mới đáng cho các ngươi cười chứ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong những lời này. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Bình Tây Vương gia tự khinh bỉ mình: Ôi, thô tục rồi, thô tục nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ai bảo đám binh lính này, cho dù là lão tướng ngâm trong quân doanh lâu như vậy, đều thích nghe giọng điệu kiểu này nhất chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi có thể thỉnh thoảng nói với họ đại nghĩa quốc gia, nhưng không thể nói mãi được, giống như ngươi không thể nói với lão nông bên bờ ruộng cái gì mà kỹ xảo tranh sơn thủy vậy, đó là đàn gảy tai trâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Quả nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương vừa dứt lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Dương quỳ rạp xuống, hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta nguyện theo Vương gia đánh tới Kinh Thành, bắt giữ Hoàng hậu Càn quốc! ͏ ͏ ͏ ͏
Chư tướng còn lại cũng quỳ rạp xuống, đồng thanh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyện vì Vương gia phá Thượng Kinh, bắt Càn Hậu! ͏ ͏ ͏ ͏
- Phá Thượng Kinh, bắt Càn Hậu! ͏ ͏ ͏ ͏
Có thể suy ra, sau khi trời sáng, khẩu hiệu này sẽ truyền khắp trên dưới toàn quân, trở thành truy cầu về mặt tinh thần nhất trí tiếp theo của toàn quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài thính đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Trần Tiên Bá, Lưu Đại Hổ và Trịnh Man cũng đều siết chặt nắm đấm, mặt đỏ lên, hiển nhiên cũng bị nhiễm tâm tình phấn khởi và mục tiêu vĩ đại này. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà lúc này. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân hình Kiếm Thánh sâu kín hiện ra phía sau họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không đi làm ‘người gác cổng’. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng cũng không có nghĩa là hắn chạy xa, có trời mới biết liệu họ Trịnh kia có xảy ra nguy hiểm gì không. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân hình Kiếm Thánh vừa dần dần biến mất trong bóng đêm vừa khẽ lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng mang theo chút khinh bỉ và chế nhạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- A, tẩy không sạch rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghị quân rất nhanh đã kết thúc, trận nghị quân này thật ra chính là vì tiến thêm một bước thống nhất tư tưởng từ trên xuống dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại quân một mình lơ lửng trong địch quốc, không có hậu phương, không có hậu cần, không có gì bất ngờ xảy ra, khả năng có viện quân xuất hiện cũng không lớn, cũng vì thế mà sĩ khí quân tâm sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, cho nên cần cách một đoạn thời gian là tiến hành chỉnh hợp và củng cố. ͏ ͏ ͏ ͏