- Chuẩn bị rất thỏa đáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi cười cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khi hài nhi nói ngài muốn tới, thiếp đã chuẩn bị sẵn. Khi hài nhi nói muốn thử đối phó ngài, thiếp đã rõ, ngài sẽ phải nhanh chóng ngủ trên giường của thiếp thân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn vẫn chỉ là đứa nhỏ, những lời này đừng nói ngay trước mặt hắn, người trẻ tuổi rất sĩ diện. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuổi của Trịnh Phàm lớn hơn Triệu Nguyên Niên, nhưng còn không lớn đến mức hơn một thế hệ, thế mà cố tình khi hắn nói ra lời này, ngược lại không làm cho nữ nhân bên cạnh cảm thấy không thích hợp. ͏ ͏ ͏ ͏
Suy cho cùng, trong đời người này, từ trước đến nay thứ được nhìn nhận chân chính không phải là chiều dài sinh mạng, mà là bề dày và độ rộng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói chung, người thích ôm lý lịch và tuổi tác không buông, là loại mà ngoài cái đó ra, thì trong tay thật sự không còn gì tốt để đem ra ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nằm xuống giường, đêm nay, phải ở lại chỗ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Về làm cái gì, thật sự không có ý đi làm, trên đường hành quân, khó mà tắm rửa thoải mái được một lần, cũng khó được ngủ một giấc thật ngon trên giường êm phòng thơm, những thứ này, thật ra đã quá hưởng thụ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngủ lại một đêm, là vì đại kế, là vì làm yên lòng quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Là vì Đại Yến mà không thể không hi sinh danh dự của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi vốn định châm trà bên cạnh, nhưng nàng cũng để ý đến chắc là Trịnh Phàm sẽ không dùng nước và đồ ăn trong phòng nàng, cho nên cũng không châm trà, mà là đi tới bên giường, một tay vén mái tóc của mình một tay véo nhẹ tay của Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm mở mắt ra, nhìn nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, ngài hẳn là ngủ bên trong chứ, thiếp sao có thể nhảy qua trên người ngươi được? ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tay Trịnh Phàm gối dưới đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bản vương thích. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngủ mép giường là một loạn bản năng của quân nhân, một khi có gió thổi cỏ lay gì, mình có thể nháy mắt rút Ô Nhai treo bên giường xoay người nhảy xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Dĩ nhiên, bình thường lão Vương sát vách cũng ngủ ở mép giường. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt Phúc Vương phi lộ ra nét ngại ngùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vốn tưởng rằng nàng sẽ nhảy qua người mình, thậm chí là nhảy qua đầu mình, bởi vì nàng mặc váy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nàng vẫn cẩn thận leo lên từ cuối giường, lại rón rén vòng vào trong, sau đó, nằm nghiêng, nhìn Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nhìn nàng, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Há miệng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi há miệng, đưa ra đầu lưỡi, trên đầu lưỡi có một thứ giống như là phiến ngậm màu xanh lục. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc trước khi nàng nói chuyện, Trịnh Phàm đã nhận ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đưa tay gỡ xuống, còn đặt trước mũi ngửi ngửi, có vị bạc hà mát mẻ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, đây là hàm hương phiến. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ cần là người bình thường, cho dù là nam hay nữ, lúc tỉnh dậy tất nhiên đều sẽ có mùi trong miệng, ngậm cái này đi ngủ, sau khi tỉnh dậy, nếu lão gia muốn làm cái gì, cũng sẽ không xông mùi tới lão gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm bỏ thứ này xuống giường cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xã hội phong kiến cổ hủ vạn ác này. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia đang nói gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có gì, bản vương mệt mỏi, nghỉ ngơi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi không biết võ công, nói thế nào thì Trịnh Phàm cũng là cao thủ ngũ phẩm, vả lại, trên bàn trà còn đặt một viên đá màu đỏ, an toàn trong phòng sẽ không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn nói ngoài phòng à ͏ ͏ ͏ ͏
Lại càng không thể có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Cùng với tiếng vó ngựa và tiếng quát tháo thỉnh thoảng truyền tới từ nơi thật xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm chìm vào giấc ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏
… ͏ ͏ ͏ ͏
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, thần thanh khí sảng, cũng vừa đúng vào buổi sáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Giấc ngủ này lại điều chỉnh lại thói quen làm việc và nghỉ ngơi có hơi rối loạn của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng có điều chỉnh hay không cũng không có nghĩa gì, miễn là kế tiếp còn phải tiếp tục hành quân đánh trận, thói quen làm việc và nghỉ ngơi tự nhiên sẽ lại bị vỡ tung. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi đã sớm tỉnh, nàng cứ như vậy lấy tay chống đầu nhìn Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Có lẽ làn da thực sự quá tốt, vì vậy giờ khắc này thực sự có hơi xinh đẹp. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vặn cổ, ngồi dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi cũng đứng dậy, bắt đầu hỗ trợ mặc quần áo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mở cửa ra đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi đi tới, mở cửa ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Không lâu sau, Lưu Đại Hổ mang chậu dùng để rửa mặt vào, cùng với bàn chải đánh răng và khăn mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thời đại này đã có bàn chải đánh răng từ sớm, chẳng qua là chỉ là đồ chuyên dụng cho quan to quyền quý, bá tánh có thể dùng cành để chà là đã rất chú trọng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bàn chải đánh răng của Vương gia là đặc chế, kem đánh răng cũng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Chẳng qua là, chậu rửa mặt và bàn chải đánh răng hôm nay đều là hai phần. ͏ ͏ ͏ ͏
Đặt đồ xuống rồi sắp xếp cho ổn thỏa, khi Lưu Đại Hổ xin cáo lui còn cố ý chào một tiếng với Vương phi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm bắt đầu làm vệ sinh, mới vừa xong, Trịnh Man đã bưng đồ ăn sáng tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở bên ngoài, Trịnh Phàm chỉ ăn thức ăn ba người bọn họ dâng lên, hơn nữa, bọn họ chắc chắn đã sớm nếm qua rồi, đây cũng không phải nói mạng bọn họ không phải là mạng, đây vốn là chức trách. ͏ ͏ ͏ ͏