Nếu thức ăn mình chuẩn bị còn có thể bị người hạ độc, vậy mình bị độc chết trước cũng là đáng đời. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa sáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi cũng ngồi xuống, hầu hạ Vương gia dùng bữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoài sân, ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương Triệu Nguyên Niên đi về phía này. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Trần Tiên Bá rơi lên người hắn, Triệu Nguyên Niên cười với Trần Tiên Bá. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá do dự một chút, vẫn là nắm đao hành lễ lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên không bị ngăn lại, đi vào, vừa may lúc này mẫu thân của hắn đang hầu hạ Bình Tây Vương dùng bữa sáng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi tử thỉnh an phụ thân đại nhân, thỉnh an mẫu thân. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên quy quy củ củ quỳ xuống, dựa vào thần lễ mà quan lại người Càn chú ý để hành lễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi nhìn Trịnh Phàm một cái, không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đang xé bánh sáng, chấm đường, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cô có nên kêu ngươi ăn cùng không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể dùng bữa chung với phụ thân đại nhân, là vinh hạnh của hài nhi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương cười. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngoài Phụng Tân thành của cô có một ngôi miếu, tên miếu Hồ Lô, trong miếu có hai hòa thượng một già một trẻ, hai hòa thượng này đều có Phật duyên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau này hài nhi nhất định sẽ đi thăm viếng, vì phụ thân đại nhân và mẫu thân cầu phúc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có một ngày, lão hòa thượng bỗng như phát điên từng gào lên với cô, nhiều con không phải nhiều phúc. ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm liếc nhìn Triệu Nguyên Niên đang quỳ ở đó một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện giờ hai vị Vương phi của bản vương cũng mang thai, dưới trướng bản vương cũng có mấy con nuôi, hai người lớn tuổi nhất, một là thế tử Tĩnh Nam Vương, một là thái tử hiện nay. ͏ ͏ ͏ ͏
Yên tâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù rơi thế nào cũng không trúng đầu ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng vâng vâng, nhi tử thật sự là một lòng thuần hiếu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì đúng là cười chết cô rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đưa bánh vào miệng, vỗ tay một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đừng một bộ hai bộ ba bộ mà tới làm, chuyện của ngươi lúc trước, bản vương có thể bỏ qua chuyện cũ, dù sao, ở trong mắt bản vương, ngươi thật sự chỉ là đứa trẻ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trình Phàm kêu Tiết Tam đi Phúc Vương phủ truyền tin, có thể nói là một chiêu cờ nhàn rỗi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng phản ứng kế tiếp của Triệu Nguyên Niên và quân phòng thủ Trừ Châu thành, có thể nói là rất tức cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Điều này giống như lão tiên sinh đứng ở trên nhìn học sinh phía dưới vậy, tự cho là kín đáo, thật ra đã hoàn toàn rơi vào mắt hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng trước kia là trước kia, về sau, khi lại có suy nghĩ này, bản thân phải nghĩ kỹ, hoặc là triệt để lật đổ cô đến mức không cách nào xoay người được, hoặc là nghẹn kỹ lại cho cô, ngươi cũng không có mẫu thân thứ hai đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân, tiên phụ của ta còn có nhiều trắc phi, lúc này đang ở trong am ni cô, nếu phụ thân muốn, nhi tử có thể vì phụ thân mà nhận lấy các nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nâng cao giọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên sợ đến mức thân thể run run một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cô coi ngươi là một phế vật, nhẹ nhàng bỏ qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi thì sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu muốn tiếp tục diễn kịch, biểu hiện tâm cơ của ngươi lòng dạ của ngươi như vậy, nhất định phải cưỡng ép cô cảm thấy người như ngươi không thể lưu về sau sẽ có nguy hại, ép cô giết ngươi ngay lúc này. ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng có thể. ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi vẫn không nói chuyện, chỉ yên lặng lấy thêm cháo cho Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hài nhi… biết… ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đừng có tự xưng hài nhi, khi không tự dưng có thêm một trưởng tử, trong lòng cô thật là không quen. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô có thể mang theo ngươi, ném ngươi tới Yến Kinh, ngươi cũng có thể được đảm bảo phú quý, không có chuyện gì làm, cũng có thể cùng bệ hạ đánh cờ trò chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu không chịu loại cuộc sống này, vậy ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, bên ngươi rốt cuộc có cái gì đáng giá để cô chú ý một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía mẫu thân của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền đồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên hít sâu một hơi, gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hài… Nguyên Niên chỉ còn thân phận Phúc Vương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì dùng cho tốt đi, trong mắt người ngoài ngươi có thể làm nhi tử của cô, nhưng không cần thiết phải làm nhi tử thật, da hổ, kéo xé ra là được, ngươi muốn làm nhi tử thật, dưới tay lại thu một đám tôn tử, có tác dụng chó gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên Niên hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đặt hết suy nghĩ vào công việc đi, cả ngày suy nghĩ mấy thứ bụng dạ, quyền mưu này kia, nhìn như thông minh, thật ra ngu dốt tột cùng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên Niên thụ giáo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, cút đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên Niên còn có một việc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay vốn là hội chùa Trừ Châu thành, đã định ra một gánh hát tới từ Thượng Kinh, xướng chính là lẫm kịch. ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyên Niên dự định, để cho gánh hát vẫn lên đài hát hí khúc. ͏ ͏ ͏ ͏
Phân phát một ít thuế ruộng, có thể dẫn tới không ít bách tính vây xem, lại khiến binh lính gõ cửa của quan viên Trừ Châu thành, tất nhiên cũng có thể để bọn họ tới ngồi cùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ…Vương gia có thể đi xem kịch với mẫu thân. ͏ ͏ ͏ ͏