Chính là Thái tông hoàng đế, đệ đệ của hắn, không chỉ một phát chôn vùi quân tinh nhuệ khai quốc Đại Càn mà bản thân cũng rơi vào kết cục hoảng loạn, ngồi trên xe bò mà chạy về với cái mông trúng tên. ͏ ͏ ͏ ͏
Các đời Càn Hoàng sau đó lại không có một lần thất bại nào, bởi vì bọn họ căn bản là sẽ không mang binh xuất chinh nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Bên binh Yến, ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia Yến quốc, dẫn theo Vương phi tôn thất của Càn quốc ngồi ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với bọn họ đúng là một loại khuất nhục. ͏ ͏ ͏ ͏
Sao mà không hoài niệm Thái tổ hoàng đế, sao mà không thể hoài niệm Thái tổ hoàng đế? ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia cũng sắp ngáp rồi, mí mắt bắt đầu đánh nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không có chuyện gì làm thật, đại quân đang nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên mới phải tới đây, đi xem một buổi diễn chính trị có cũng được mà không có cũng chẳng sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nếu sớm biết, còn không bằng tiếp tục ở lại trong Phúc Vương phủ, quay đầu nhìn Phúc Vương phi đang xem kịch đến mê mẩn, nói không chừng vị Vương Thái hậu này cũng sẽ hát vài đoạn thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Mình ở trong phủ, nghe nàng hát một chút, không phải càng tốt hơn sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vô vị. ͏ ͏ ͏ ͏
Quá vô vị. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đài đã tiến vào giai đoạn cao trào. ͏ ͏ ͏ ͏
Võ sinh đóng vai Thái tổ hoàng đế, cầm trong tay một cây Hàng Long côn, hành hung kẻ phản diện có ý đồ nhúng chàm nữ nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đúng lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Cây Hàng Long côn trong tay đột nhiên nứt ra, lộ ra mũi thương! ͏ ͏ ͏ ͏
Tên võ sinh này vào lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Giống như Thái tổ hoàng đế chân chính sống lại, ͏ ͏ ͏ ͏
Quay đầu trừng mắt Bình Tây Vương gia đang ngồi rất gần sân khấu ở phía dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Hét lớn một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yến cẩu, coi Đại Càn ta không người có phải không? ͏ ͏ ͏ ͏
Nạp mạng đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Người và tiếng gần như cùng đến, thân hình bay vút lên tựa như kinh hồng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khoảnh khắc, ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt Phúc Vương phi lộ vẻ kinh hoảng, đám quan lão gia Càn quốc ở đằng sau có rất nhiều người đều theo bản năng muốn đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ đều hét lên trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Cảm tạ trời đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tổ hoàng đế hiển linh à? ͏ ͏ ͏ ͏
Biến hóa xảy ra trong lúc bất chợt này làm cho tất cả mọi thứ ở đây dường như đã lâm vào khoảng tĩnh mĩnh cực kỳ ngắn ngủi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thương ra như rồng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lao thẳng tới mặt Trịnh Phàm! ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá gầm lên giận dữ, đang định rút đao. ͏ ͏ ͏ ͏
Tốc độ của A Minh rất nhanh, tựa như một cơn gió, sớm đã xuất hiện trước người Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng còn có một người có tốc độ nhanh hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Người kia từng vì chuyện ám sát ở mặt sông Vọng Giang mà âm thầm ghi nhớ dưới đáy lòng, sau này nếu gặp phải ám sát nữa, hắn tất nhiên sẽ lấy thủ đoạn lôi đình mà chặn lấy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vù! ͏ ͏ ͏ ͏
Long Uyên ra khỏi vỏ, nháy mắt đã chặt đứt cán thương trong tay võ sinh, ngay sau đó, kiếm khí thuận thế đảo qua, đập thẳng võ sinh còn đang ở giữa không trung xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thích khách! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bảo vệ Vương gia! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám giáp sĩ mới kịp kéo qua đây. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lui! ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đứng dậy, hạ lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Các giáp sĩ lập tức lui về. ͏ ͏ ͏ ͏
Các quan lão gia đằng sau thấy ám sát thất bại, lập tức bắt đầu cực kỳ căm phẫn mà hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lớn mật, dám ám sát Vương gia! ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm càn! ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra trong lòng họ sợ muốn chết, rất sợ Vương gia người Yến này dưới cơn nóng giận, trút hết lên người bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Võ sinh nằm trên mặt đất, hộc máu, hắn đã bị kiếm khí gây thương tích. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia nhìn về phía Kiếm Thánh, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khó được gặp phải một lần ám sát không có áp lực gì, nên để lại cho ta biểu hiện chứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì võ sinh này cũng chỉ có thân thủ mới nhập phẩm mà thôi, chỉ có thể coi là miễn cưỡng nhập phẩm, lúc trước đánh đấm trên vũ đài nhìn như rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là động tác đẹp mắt chiếm đa số. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà bản thân Trịnh Phàm, lại là cao thủ ngũ phẩm đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn hoàn toàn có thể ngồi yên trên ghế, nếm thử tay không tiếp cây trường thương này. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, lần sau có cơ hội để lại cho người. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng, ta đùa thôi, chớ coi là thật, chớ coi là thật. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương đi tới trước mặt võ sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Cảm khái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong Trừ Châu thành này rốt cuộc vẫn tính là có một nam tử. ͏ ͏ ͏ ͏
So với các quan lão gia đang ngồi, con hát có địa vị xã hội cực kỳ thấp kém này thật sự là kẻ có tâm huyết và trách nhiệm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, A Minh mở miệng nhắc nhở: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng, đó là một khôn đán. ͏ ͏ ͏ ͏
Có ý là, nam nhân do nữ nhân đóng vai. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nghiêng đầu, quả nhiên, ‘võ sinh’ này không có hầu kết. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù vào lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng vẫn vừa chảy máu từ khóe miệng vừa trừng mắt đinh vào Trịnh Phàm đang đứng trước mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Cắn răng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yến cẩu… ngươi… chết… không được… tử tế… ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng không cố ý nghẹn lại như lúc hát, lộ ra âm sắc của nữ nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm thở dài. ͏ ͏ ͏ ͏
Quay đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn đám quan viên đang ngồi phía sau, Trừ Châu thành là thủ phủ của quận Trừ Châu, quan viên nơi này, thật ra phẩm cấp không thấp. ͏ ͏ ͏ ͏