Vương gia xoa tay, lại gấp lại, đưa tới bên miệng nữ thích khách, cẩn thận lau máu tươi tràn ra từ khóe miệng. ͏ ͏ ͏ ͏
Những động tác này, thật ra người phía sau đều có thể thấy rõ ràng, dù sao độ cao của ghế ngồi là nâng cao từng tầng một. ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ khắc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Rốt cuộc ở trên vũ đài đang diễn gì không còn quan trọng, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tên gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ thích khách không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tên Trịnh Phàm, ngươi thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ thích khách vẫn không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dám ám sát bản vương, nhưng ngay cả tên cũng không dám nói à, vậy sẽ làm cho bản vương cảm thấy, người Càn đều là loại xương mềm đấy ͏ ͏ ͏ ͏
- Kinh… Nương… ͏ ͏ ͏ ͏
Tên ‘Nương’ này tương đương với ‘Muội Nhi’ và ‘Nữu Nhi’, là hậu tố của xưng hô ngữ, nói đúng ra, nó không tính là một cái tên chính thức. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đầu năm nay, có danh có tính lại còn có tự, thậm chí là còn có danh hào, rốt cuộc là đặc quyền của một số người, bá tánh phổ thông rất nhiều người đều là khi giao tiếp với quan phủ mới có thể lấy được tên chính thức. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao phải ám sát bản vương? ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ thích khách không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nào, ngay cả nguyên nhân cũng không dám nói sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Yến cẩu… người người phải tiêu diệt… ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ, đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhà ngươi không có thân nhân, chết trên chiến trường rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không… ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia động động sau lưng, đổi thành một tư thế càng thoải mái hơn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa nãy nhìn ngươi ở trên đài diễn tốt lắm, thật là có tư thái của Thái tổ hoàng đế Càn quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi… không xứng… xem… ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái tổ… hoàng đế… Ngươi… không xứng… xem… ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân này, nàng đã hoà mình vào trong nhân vật, nói cách khác là đắm chìm vào vở diễn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc trước, ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trên vũ đài nàng lấy thân nữ nhi giả trang thành Thái tổ hoàng đế Càn quốc, kịch đang diễn, là chuyện xưa của Thái tổ hoàng đế. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng ở dưới đài này, ͏ ͏ ͏ ͏
Một vị Vương gia Yến quốc đang ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏
‘Thái tổ hoàng đế’ biểu diễn phía trên, Vương gia Yến quốc ngồi phía dưới xem. ͏ ͏ ͏ ͏
Há có thể nhịn? ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng rồi, ͏ ͏ ͏ ͏
Sao có thể nhịn? ͏ ͏ ͏ ͏
Đây quả thật là một loại sỉ nhục, một loại sỉ nhục đã sớm sắp xếp xong xuôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hội chùa và sân khấu vốn đã chuẩn bị rồi, nhưng ai biết người Yến lại đánh vào đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng trên đài sẽ biểu diện một vở kịch nào cũng là lâm thời quyết định, Triệu Nguyên Niên định ra vở này, là vì ‘phụ thân Vương gia’ của hắn mà suy nghĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là một loại sỉ nhục. ͏ ͏ ͏ ͏
Giẫm lên ‘đồ đằng’ của người Càn, tiến hành sỉ nhục. ͏ ͏ ͏ ͏
Con hát cảm thấy không cách nào nhịn được nữa, nhưng các đại nhân lấy đa sầu đa cảm mà xưng, nhìn bông tuyết thưởng bông hoa nghe tiếng mưa đều có thể thi hứng quá độ cực kỳ nhạy cảm, lại đều nhắm mắt làm ngơ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm quay đầu lại, Triệu Nguyên Niên lập tức khom lưng xích lại gần. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao lại xếp loại kịch này thế, chẳng phải là tôn thất nhà ngươi hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân thuộc một mạch của Thái tông hoàng đế. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ, thì ra là vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì Thái tổ hoàng đế mất lúc trung niên, sau khi Thái tông hoàng đế kế vị, các hoàng đế tiếp theo đều truyền thừa trong tay một mạch cửa Thái tông hoàng đế. Một mạch Thái tổ hoàng đế vẫn luôn bị ‘khống chế’ về mặt nhân khẩu, một khi nhân khẩu nhiều, sẽ xuất hiện những việc ngoài ý muốn như chết chìm, chết ốm vân vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Chính các phiên vương hiện nay cơ bản cũng đều là do Thái tông hoàng đế sắc phong. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vừa nhìn về phía nữ thích khách vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kinh Nương, có lời gì muốn nói với bản vương không? ͏ ͏ ͏ ͏
Không đợi người bên cạnh đáp lại, Vương gia lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thương của ngươi, không giết được bản vương, bây giờ ngươi cũng bị trọng thương, chẳng mấy chốc sẽ chết, chỉ có thể dựa vào miệng để nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Yến cẩu… ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Rời khỏi… Càn quốc… cho… ngươi… toàn thây… ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ, rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là lời kịch trên đài lúc trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Một ác bá giang hồ muốn cường đoạt nữ nhân mà Thái tổ hoàng đế muốn bảo vệ, Thái tổ hoàng đế mắng hắn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rời khỏi địa giới Thương Châu, cho ngươi toàn thây! ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương hét lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nàng nói, muốn bản vương rời khỏi Càn quốc, cho bản vương toàn thây, các ngươi thấy thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng rất to, đủ cho người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏
Các quan lão gia rơi vào im lặng. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiểu quan bỗng đứng phắt dậy, hét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nàng hỗn xược, nàng lớn mật, dám bất kính với Vương gia, nên chết! ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm ngoắc tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá tiến đến, dẫn vị đại nhân kia qua đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi vị đại nhân kia qua đây, lập tức quỳ rạp trước mặt Trịnh Phàm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, tiểu nhân là Bùi Đức quan chưởng ấn khố phủ, bái kiến Vương gia thiên tuế! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia uy vũ, tiểu nhân ngưỡng mộ đã lâu, hy vọng Vương gia có thể cho tiểu nhân một cơ hội, tiểu nhân nguyện ý hầu hạ bên cạnh Vương gia, làm trâu làm ngựa! ͏ ͏ ͏ ͏