Trịnh Phàm không đẩy nàng ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Chốc lát, ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Vương gia, đã cho bà bà là thiếp thân đây, quá nhiều mặt mũi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vốn tưởng rằng điều nàng nói là mình nể mặt mũi nàng, không chạm đến ba nhi tức kia của nàng, ͏ ͏ ͏ ͏
Ai biết, câu tiếp theo Phúc Vương phi lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bà bà so với các nhi tức càng vào được pháp nhãn của Vương gia, trên mặt thiếp thân càng vẻ vang hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia cười gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu ra khỏi Trừ Châu thành, cũng không cần phải cẩn thận dè dặt như vậy, trước đây cũng có một tên, lúc vừa tới bên cạnh bản vương, thường xuyên tự hạ tư thái, bản vương mắng hắn một trận, hiện tại ngược lại đã tốt hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Trịnh Phàm nói chính là Dã Nhân Vương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi được rồi, Vương gia của ta, thiếp thân hiểu, chẳng qua… ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng qua cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm giác như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi còn là làm bà bà đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Loạn thế mạng người như rơm rác, gia đình phú quý thì càng như vậy, lại không mất khối thịt nào, không phải sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nhìn Phúc Vương phi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi thật ra nhìn rất thoáng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe Vương gia nói, những đạo lý này, ngài không thể hiểu ít hơn thiếp thân được. ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, có đạo lý nam nhân gập đầu gối, gọi là co được dãn được, nữ nhân ta thấp cái eo, là đại nghịch bất đạohay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Còn không phải đều là vì để sống sót sao. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi được rồi, bản vương biết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia cảm thấy hôm nay thiếp thân quá nhiều lời sao, mấy ngày nay, thiếp thân cũng khó được nhìn thấy Vương gia một lần đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lát nữa bản vương phải đi nói chuyện với tướng công Càn quốc các ngươi, nhiều lắm để lại chút hương vị. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi che miệng, ͏ ͏ ͏ ͏
Cười đến run cả người, ͏ ͏ ͏ ͏
Càng đánh bạo trêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trời ạ, chẳng lẽ ngay cả Hàn lão tướng công cũng bị thiếp thân làm cho thấp đi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân này, gan trở nên lớn nha. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bộp! ͏ ͏ ͏ ͏
Lần này, ͏ ͏ ͏ ͏
Không bắn trở về, ͏ ͏ ͏ ͏
Rơi vào rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
… ͏ ͏ ͏ ͏
Xốc mành soái trướng lên, lúc đi ra mới phát hiện trời bên ngoài, dưới sự che đậy của mây đen, trở nên mờ mịt giống như buổi tối, nước mưa cũng bắt đầu dần dần rơi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là báo hiệu, một cơn mưa xối xả, sắp đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Tỳ hưu dẫn Triệu Nguyên Niên đến, ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng, ͏ ͏ ͏ ͏
Tỳ hưu của Bình Tây Vương, sao có thể bị người khác dắt đi? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên đúng là không dám tranh với ‘thần thú’ này, cầm dây cương trong tay, lại chỉ dám đi ở phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Tỳ hưu đi tới trước người Vương gia, gối quỳ xuống đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm xoay người, tỳ hưu lại đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Người mặc mãng bào, dưới khố lại cưỡi tỳ hưu, oai hùng như nhân vật đi ra từ trong bức họa. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi đứng trước soái trướng, trong mắt, có chút ánh sáng lộng lẫy đang di động. ͏ ͏ ͏ ͏
Đã từng, công chúa Đại Sở ở trước đại hôn của mình, không chỉ một lần so sánh Trịnh Phàm vẫn còn là Bá gia với Khuất Bồi Lạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi cũng là theo thói quen gần như là bản năng, khi nhìn Trịnh Phàm, nghĩ đến tiên trượng phu Phúc Vương của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên kia, Kiếm Thánh toàn thân áo trắng, ngồi trên lưng ngựa, đã sớm chờ đợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Không giơ cờ, cũng không mặc giáp ngụy trang làm binh cầm cờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Có lẽ Trịnh Phàm sẽ suy đoán, người cầm cờ bên cạnh Hàn tướng công, rốt cuộc có thể là Bách Lý Kiếm hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đối diện, hầu như không cần đoán, người cầm cờ của Bình Tây Vương, kia tất nhiên là Kiếm Thánh Tấn địa. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá dâng Ô Nhai lên, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Vương gia lại từ chối, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngẩng đầu nhìn sắc trời u u ám ám, cảm thụ sự lạnh dính do hạt mưa nhỏ lướt nhẹ qua mặt, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đêm mưa, thì không đeo đao vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, nhưng hiện tại vẫn là ban ngày. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đêm hay không đêm, cũng không phải là xem mặt trời có ở đó không, mà là xem con mắt của người, có thể nhìn thấy hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá sửng sốt một chút, lập tức dường như hiểu ra điều gì, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiểu là tốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Không cần rút roi ra, đợi đến bên này vừa mới dứt lời, tỳ hưu đã rất tự giác đi về phía vị trí của Kiếm Thánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Tọa kỵ của Kiếm Thánh vốn là một con ngựa đen, nhưng sau mấy lần tỳ hưu cố ý bắt nạt, con ngựa đen kia ở trong chuồng ngựa, không cẩn thận gãy chân, vì vậy bèn đổi thành một con ngựa đỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nhìn Trịnh Phàm, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngược lại rất hiếm khi thấy ngươi mặc trang phục như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nào, giống phiên vương Càn quốc không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Phiên vương Càn quốc, sống lưng cũng không dám thẳng như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong Thiên Đoạn sơn mạch có một loại yêu thú, tên Hắc Sài Lang, nó tính xảo quyệt, ngược lại cực kỳ tương tự với bản vương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đắc chí liền càn rỡ, thật vất vả chịu đựng đến đường đường chính chính đứng trên mọi người, đâu thể nào đồng ý cho cái eo này, lại phải cúi xuống chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Được rồi, ͏ ͏ ͏ ͏