Nói xong, Trần Viễn lại cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại nói, những tiêu kỵ thám mã người Càn này, thật không đánh giỏi mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam và Trần Hùng đi núi Tương Tư, hiện trong bản quân, do Trần Viễn gánh vác trách nhiệm tiêu kỵ thám mã bên ngoài, trước đó vài ngày trong cơn mưa to lầy lội, Trần Viễn tự mình chỉ huy kỵ tốt dưới trướng tiến hành điên cuồng áp chế với quân Càn đối diện. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu kỵ giao chiến với nhau, khi song phương phát hiện đối phương, thật ra đã mang ý nghĩa bắt đầu rồi, ai có thể ở trong tiêu kỵ chiến thu được ưu thế, tương đương với người đó lấy được ưu thế tầm nhìn trên chiến trường. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, giống như Trần Viễn nói, tiêu kỵ người Càn đúng là không giỏi đánh, hơn nữa hình như bọn họ còn đặt không ít tinh lực vào việc bắt đào binh phe mình, vì vậy toàn bộ trạng thái chiến trường chính diện, cơ bản đã sớm rơi vào trong tay của người Yến. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Viễn thấy Bình Tây Vương bắt đầu mặc giáp, hiếu kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, ngài là dự định? ͏ ͏ ͏ ͏
- Trời quang, mưa tạnh, bản vương cảm giác mình phải ra đi lại một chút, ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Hầu hạ Vương gia mặc giáp có thể ung dung hơn nhiều so với hầu hạ Vương gia thay y phục, đám người Trần Tiên Bá đều làm đến đâu vào đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Gọi Triệu Nguyên Niên tới, cùng bản vương ra ngoài đi lòng vòng chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Không bao lâu, ͏ ͏ ͏ ͏
Tỳ hưu lại một lần nữa dắt Triệu Nguyên Niên đi đến trước soái trướng. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên thân mang một bộ giáp da, kiểu tóc không thay đổi, phối hợp lên, rất là dở dở ương ương. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm liếc mắt nhìn hắn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tháo giáp. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên sửng sốt một chút, nhưng ngay lúc đó bắt đầu dỡ giáp da trên người xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lấy y phục của ngươi đến, bằng không nhìn ra không vừa mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên lấy tốc độ nhanh nhất đổi về y phục của chính hắn, một thân mãng bào màu xanh đen, nhìn như điệu thấp, kì thực nội liễm sáng sủa. ͏ ͏ ͏ ͏
Cửa lớn quân trại được mở ra, ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương gia cưỡi tỳ hưu hiếm thấy vọt ra ngoài, Trần Viễn mang theo binh mã trung tâm theo sát phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Vù vù vù vù!!!! ͏ ͏ ͏ ͏
Bình hòa lâu như vậy, trừ bỏ tiêu kỵ mỗi ngày lôi kéo thi thể trở về, phe mình còn có thể tình cờ nhắc nhở quân Càn hiện tại vẫn thuộc về hoàn cảnh bên ngoài chiến trường, phần lớn thời điểm, binh lính quân Càn đã từ từ quên mất bản chất tiết tấu của chiến trường. ͏ ͏ ͏ ͏
Quân Yến đối diện, ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương Yến quốc đối diện, ͏ ͏ ͏ ͏
Tựa hồ căn bản không dự định công trại, mưa rơi kéo dài, mọi người dường như đã quen với loại tường an vô sự này. ͏ ͏ ͏ ͏
Rõ ràng gần ngay trước mắt, rồi lại cứ ảo tưởng xa cuối chân trời, giống như mỗi kỳ thi mùa xuân, ở trong kinh thành không ít thí sinh càng tới gần lúc mở khảo thì càng thích có hành vi phóng đãng. ͏ ͏ ͏ ͏
Quân Yến bỗng nhiên xuất hiện, dù cho quy mô không lớn, cũng làm cho toà quân trại quân Càn này sôi trào lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Giống như nhi tức làm cho trong phòng rất lôi thôi, chợt nghe tiếng bà bà mình gõ cửa, vội vàng rời khỏi chiếc giường quen thuộc, nhanh chóng sửa sang bản thân xong rồi mới đi ra gặp người. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba nhánh kỵ binh quân Càn quy mô không lớn từ ba phương hướng của quân trại đi ra, ngoài ra còn có một nhánh bộ binh phương trận nhân số không ít từ cửa chính mở ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy rằng dùng thời gian tương đối dài, nhưng tốt xấu cũng kéo ra rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Kỵ sĩ phía sau còn đang ở bên ngoài quân trại quân Càn thỉnh thoảng chọc một cái, nhưng bản thân Bình Tây Vương gia, thì đã ngồi trên chỗ được trải thảm, nhìn về một màn lộn xộn đằng trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên ngồi xổm ở một bên, dáng vẻ cười ha ha xem ra có hơi đáng yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh đứng ở bên cạnh Trịnh Phàm, A Minh đứng sau lưng Trịnh Phàm, đây là hình thức quen thuộc bất biến. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Kiếm Thánh mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có hơi khiến ta bất ngờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đáp lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bất ngờ cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không sợ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Sợ cái gì, sợ quân Càn trước mắt bỗng nhiên đều tuôn ra, trực tiếp đem ta đi bao sủi cảo? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi biết ta đang nói cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật đầu, vỗ vỗ đầu gối của chính mình, nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có gì đáng sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh cũng không tiếp tục nói nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Quân Càn đi ra một phần, nhân số gần vạn, mà quân Yến hôm nay tới đây ‘đạp thanh’, dù cho đánh vương kỳ của Bình Tây Vương, nhưng thật ra, cũng quy mô không tới bốn ngàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây giống như là đi nghiên cứu địa hình trước đại chiến hơn, chỉ có điều bắt đầu đại chiến, bị mấy ngày mưa to không ngừng nghỉ trước đó cản trở. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, mặc dù như thế, quân Càn vẫn không lựa chọn chủ động tấn công, đi mở ra cục diện ‘lấy nhiều đánh ít’ gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Một là bởi vì nương theo áp chế của quân Yến đối với tiêu kỵ, chủ tướng quân Càn cũng không nắm rõ phía sau nhánh quân Yến quy mô không phải rất lớn này, hoặc là những phương hướng, vị trí khác của quân trại lúc đó phải chăng còn cất giấu chủ lực quân Yến. ͏ ͏ ͏ ͏