Nhưng đó là dưới cái nhìn của ngươi, đồng thời, đối thủ kia cũng không nhất định vẫn đang đối phó ngươi, hắn khả năng muốn đi đối phó những người khác. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy chúng ta nên làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói xem? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đang hỏi ngài mà? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng đang hỏi ngươi đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này... ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão phu lại chưa từng mang binh, cũng không đánh giặc, dựa vào tên tuổi và danh vọng lôi kéo ra mấy nhánh nhân mã, góp ra nhiều như thế, đã xem như là làm hết sức rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật muốn luận trình độ đánh trận, lão phu chưa chắc đã cao minh bao nhiêu so với Diêu Tử Chiêm kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Dừng một chút, ͏ ͏ ͏ ͏
Hàn Tuế lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm đó, Bình Tây Vương còn chỉ là một tên Yến quốc thủ bị, từng chỉ thẳng vào mặt quan gia chúng ta, rất không khách khí nói một câu, nói quan gia chúng ta, không biết việc binh. ͏ ͏ ͏ ͏
Một năm kia, quân Yến xuôi Nam, phàm là đại quân Tam Biên ta có thể thuận thế xuôi Nam hô ứng một hồi, người Yến cũng rất khó ung dung mượn đường mở Tấn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hàn Tuế nhắm chặt mắt lại, ͏ ͏ ͏ ͏
Vung vung tay, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại xem sáng nay đi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh ngựa một vòng xong, chảy một thân mồ hôi, nhưng có thời điểm chảy mồ hôi, trái lại có thể làm cho thân thể mình càng thêm lanh lẹ một ít. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong soái trướng, đặt một cái thùng gỗ lớn, khi Vương gia trở về, bên trong đã đổ đầy nước nóng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia rất thích tắm, bắt đầu đánh Hổ Đầu thành, phủ đệ vẫn luôn thay đổi, nhưng bất biến chính là trong hà sẽ có một cái bể tắm lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở dưới sự hầu hạ của đám người Trần Tiên Bá, Trịnh Phàm cởi giáp trụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Trần Tiên Bá lui ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Lát sau, ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi từ sau mành đi tới, giúp Trịnh Phàm cởi lớp áo trong cuối cùng ra. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, đều ướt đẫm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giáp trụ oi bức. ͏ ͏ ͏ ͏
Cởi bỏ tất cả y phục, đồ trang sức, Vương gia ngồi vào trong thùng gỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi bắt đầu giúp hắn kỳ lưng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên Niên nói với ngươi rồi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sợ không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sợ cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Sợ Vương gia ngài, không cần ta nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi ở trong lòng bản vương, rất nặng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bên cạnh Vương gia, sao có thể sẽ thiếu nữ nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng thiếp thân là nguyện ý. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói ngươi sợ, nhưng ngươi lại nói nguyện ý. ͏ ͏ ͏ ͏
- Một là thiếp thân vốn không có lựa chọn khác, trước mắt đã có lựa chọn, vậy thì tận lực đi làm được tốt nhất thôi, Nguyên Niên, hẳn là cũng nghĩ như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương nhắm hai mắt, không nói lời nào, hưởng thụ phục vụ kỳ lưng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa, nữ nhân nào mà Vương gia chưa từng thấy, sợ là ngay cả Vương Thái hậu, Vương gia cũng đã sớm khinh bạc qua không chỉ mỗi mình thiếp thân đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc hai người ở chung, ngược lại có thể nói chuyện tùy ý một ít, đây là tình thú. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Vương gia lộ ra một ý cười, tất cả đều ở trong nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếp thân nghĩ, nếu muốn làm một bình hoa, không cầu có thể làm cho Vương gia từ đó yêu thích không buông tay, ít nhất, phải để Vương gia từng kinh diễm mới được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngược lại Vương gia ngài, phải bảo vệ bản thân cho thật tốt đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không lừa ngươi, bản vương ở trên chiến trường, vận số vẫn không được, lão thiên gia hình như luôn hi vọng khiến bản vương chết bất đắc kỳ tử trên chiến trường, nhưng bản vương đủ cẩn thận, những năm gần đây, vẫn không để lão ta thực hiện được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần này, ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng giống như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia là thái dương trên trời, dù là trời đầy mây, dù là trời mưa xối xả, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, luôn có một ngày, thái dương sẽ ló rạng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, bản vương ngủ một lát. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia bước ra khỏi thùng tắm, Phúc Vương phi hỗ trợ lau chùi thân thể, sau đó, Vương gia nằm lên quân thảm. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi hỗ trợ đắp chăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia bẻ bẻ cổ, chọn một tư thế không sai, nhắm hai mắt, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thông báo Tiên Bá bên ngoài một tiếng, trước khi bản vương tỉnh dậy, không cần đi vào báo cáo quân tình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ chốc lát sau, ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá đi vào soái trướng, vòng qua màn che đi tới trước giường Trịnh Phàm ngủ, một chân quỳ xuống bẩm báo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước khi Vương gia tỉnh ngủ, thuộc hạ sẽ bảo đảm nơi này của Vương gia yên tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm... ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá đứng dậy, đi ra soái trướng. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi đi vào, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Trần tướng quân, rất có trách nhiệm nha. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như là A Minh hoặc là Tiết Tam đến thông báo mệnh lệnh này, Trần Tiên Bá sẽ trực tiếp đồng ý, nhưng người thông báo lại là Phúc Vương phi, vì để tránh cho ‘ngăn cách trong ngoài’, cho nên Trần Tiên Bá không tiếc chọc cho Vương gia phản cảm cũng phải đi vào thông báo một tiếng, đây gọi là tinh thần trách nhiệm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm không đáp lại, hắn thật sự chuẩn bị nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi vén chăn lên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, sau khi ra ngoài, càng ngủ ngon hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên này, ͏ ͏ ͏ ͏
Trong soái trướng Bình Tây Vương gia đang ngủ ngon. ͏ ͏ ͏ ͏