Làm sao có thể? ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ lại, Lý Tầm Đạo cảm thấy, có lẽ hiện tại trong lòng quan gia cũng có chút lo sợ bất an. ͏ ͏ ͏ ͏
- Diêu sư đừng hoảng, đường này có Tầm Đạo trấn giữ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, được được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Diêu sư hay là đi bồi quan gia đi, bồi quan gia nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, bây giờ lão phu đi đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tử Chiêm đứng dậy rời đi, lúc đi qua, đế giày đá đổ mấy cục đá vừa nãy Lý Tầm Đạo đã chồng lên nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo cũng đứng dậy, lúc đầu không chú ý, đi được hai bước, liền quay người cúi đầu nhìn xuống, ͏ ͏ ͏ ͏
Mới phát hiện vốn dĩ ban đầu có cả một đống đá, ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này lại chỉ còn có một viên. ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu lông mày Lý Tầm Đạo hơi cau lại, ánh mắt nhìn về vị trí ngươi Yến đóng quân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cố tình bày nghi trận trong nghi trận? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo theo thói quen dùng tay phải siết chặt cổ tay trái, các ngón tay ngõ tới gõ lui. ͏ ͏ ͏ ͏
- Một mình thâm nhập sẽ một mình thâm nhập ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo nhắm nghiền hai mắt, trong đầu lập tức xuất hiện một tấm bản đồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, ͏ ͏ ͏ ͏
Lại từ từ mở mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tìm đường sống trong chỗ chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo quay đầu lại, nhìn về phía Kim Ngô Long Kỳ, nơi đó, là hành dinh của quan gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn có chút chần chừ, cũng có chút do dự ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì lúc này, tuy hắn là tướng công, nhưng lại là một vị tướng công nửa đời trước cơ bản là đều ở sau núi tu luyện, sức ảnh hưởng của hắn trong các phe cánh triều đình Càn quốc còn không bằng Diêu Tử Chiêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan trọng nhất là, ͏ ͏ ͏ ͏
Vị Bình Tây Vương kia có thể ở trong quân nói một là một, nói hai là hai. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn hắn lại không được như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn là Lý Tầm Đạo, hắn không phải là quan gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn chỉ là nghĩ tới chỉ là một khả năng, một cái dựa vào sự thông minh sắc bén nhất thời của bản thân, nghĩ đến cái khả năng ấy, nghĩ đến bản thân cũng cảm thấy, đối phương sẽ không có khả năng nghĩ tới cũng không có khả năng đi làm loại chuyện này. ͏ ͏ ͏ ͏
Khả năng này, ͏ ͏ ͏ ͏
Còn điên cuồng hơn nhiều so với nhừng điều Diêu Tử Chiêm đã nói lúc nãy, trực tiếp xông vào chỗ có Kim Ngô Long kỳ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai hàm răng vập vào cánh môi, có máu tươi bắt đầu gỉ ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo cảm thấy mọi thứ trong đầu đều rất loạn, nhưng giữa sự hỗn loạn phức tạp này, hắn vẫn dứt khoát lựa chọn đi đến hành dinh của quan gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng lúc đến tới chỗ đó, hắn lại không tự chủ được mà dừng bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì hắn nhận ra một vấn đề, đó chính là bất luận ý nghĩ chợt loé lên này, rốt cuộc có phải sự thật hay không, hiện tại hắn cũng đã đánh mất năng lưuc ngăn cản và thay đổi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý tướng công, có cần nô tài đi bẩm báo với quan gia không, quan gia đang cùng Diêu sư đánh cờ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần, ta chỉ muốn đến xem xem quan gia nghỉ ngơi như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo rời khỏi hành dinh, quay lại soái trướng của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Thỉnh thoảng lại có tướng lĩnh đến báo cáo tình hình quân sự, hắn đều nhất nhất trả lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi đến khi trời gần sáng, ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu sư đi đến. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mệt rồi, mệt rồi, lão phu cần ngủ một giấc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan gia cũng ngủ rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan gia cũng an giấc rồi, ha ha, quan gia nói, vốn còn tưởng đêm nay người Yến sẽ tấn công doanh trại, còn tưởng sẽ vừa cùng lão phu đánh cờ vừa nghe đối phương hô đánh hô giết, vừa hay có thể tăng thêm một chút hương vị cho bàn cờ, cũng có thể truyền thành một đoạn giai thoại. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ tiếc, người Yến lại không thể phần mặt mũi này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Tầm Đạo mỉm cười gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tầm Đạo, ngươi vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, binh mã cùng sự an nguy của quan gia, đều ký thác cả trên người ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đợi thêm một chút nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trời sắp sáng rồi, còn chờ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đợi người Yến. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đêm qua người Yến không đánh đến, là muốn ban ngày đường đường chính chính xông vào à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không, đợi thư xin hàng của người Yến. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thư xin hàng? Ai xin hàng? Không lẽ lại là vị kia? ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tử Chiêm bị lời nói kia làm cho giật nảy mình, lập tức tiếp tục nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đám người Yến đến chó cùng rứt giậu cũng không làm, trực tiếp xin hàng? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không rõ, bọn chúng có thực sự xin hàng hay không, nhưng thực tình mà nói, ta không hi vọng người Yến sẽ đưa thư xin hàng tới, nếu không... ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu không thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu không, điều này cũng đồng nghĩa với việc, chúng ta tính kế nửa ngày, kết quả là lại bị bẫy ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cục diện trước mắt, hắn còn có thể tính toán đến đâu? Cho dù là Tam Biên hay là Lương Địa, đều dây dưa với lượng lơn binh mã người Yến, binh mã khác của người Yến, cũng hoàn toàn không thể nào xuất hiện ở trong Tây Sơn quận vào lúc này được, Bình Tây Vương xem như là biết đánh trận, thì chẳng lẽ lại có thể biến ra được binh mã sao? ͏ ͏ ͏ ͏