- Không, Diêu sư, ta vừa xem một số sổ sách vài ngày trước đó Hàn tướng công đưa tới, từ cuộc hội ngọ của họ cho đến những lần giao tiếp với nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi đọc một lượt, ta đột nhiên phát hiện ra rằng trong từng phong quân báo này, viết trong đó không phải là chữ, cũng không phải là việc, ͏ ͏ ͏ ͏
Mà là, ͏ ͏ ͏ ͏
Tràn ngập cố ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Vị Bình Tây Vương này giống như một tên hề, trên sân khấu nhảy nhót tới nhảy nhót lui, ͏ ͏ ͏ ͏
Lần nào cũng hô to, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn ở đây, ͏ ͏ ͏ ͏
Người khác ở đây ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đang ở đây, ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng có thể là cố ý, ha ha, có thể đang lù khù vác cái lu chạy, hắn càng gõ trống khua chiêng hét lớn, chúng ta lại càng cười phá lên với hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài soái trướng truyền đến một trận hò hét, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏
Là tiếng hô của lính truyền tin: ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo!!!!!!! Yến quốc Bình Tây Vương đưa thư xin hàng tới! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rầm! ͏ ͏ ͏ ͏
Nắm đấm của Lý Tầm Đạo đập xuống chiếc bàn bên trong soái trướng, cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xong rồi... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, thư xin hàng đã được đưa qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá bẩm báo. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật gật đầu, đồng thời kiểm tra giáp trụ trên người xem có vấn đề gì hay không, sờ lên vị trí của hộ tâm kính, đây chính là chỗ Ma Hoàn ở. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lấy ngân giáp trên người Tỳ Hưu của bản vương xuống kiểm tra lại một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thư xin hàng không phải mới đưa qua à, tại sao đột nhiên lại trở nên căng thẳng như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh có chút tò mò hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc đầu, ta không định gửi thư xin hàng này đi, lo sẽ vẽ rắn thêm chân, sau này nghĩ lại, dù sao cũng chẳng tệ hơn được nữa, dứt khoát gửi đi luôn, vạn nhất thật sự có thể kéo dài thời gian thêm một lát đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ là, chỗ chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt, không thể coi người Càn là đám ngốc, nói không chừng trong những người Càn đó, có người cũng đã bắt đầu hoài nghi rồi, chỉ cần nhìn qua thư xin hàng, liền có thể gần như chắc chắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tăng bếp, dựng cờ, ngựa kéo bụi, thả hết quân chủ lực còn lại làm lính canh, ͏ ͏ ͏ ͏
Đủ loại giả tượng, trước khi đâm thì rất dọa người, nhưng sau khi đâm, sẽ lập tức hiện nguyên hình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên... ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên ta sợ nha, sự bình tĩnh trước đó đều là giả vờ thôi, bây giờ ta bắt đầu thấy hoảng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước khi ngươi quyết định, không thấy hoảng à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc đại nạn sắp tới, mới chính thức cảm nhận được sự sợ hãi, tất cả những gì trước đó, đều là giả, bên người ta chỉ có một vạn binh mã, quân Càn có hơn hai mươi vạn, cứ cho là một trăm năm trước, Trấn Bắc Hầu đời đầu từng lấy ba vạn đánh mười vạn để lập nên chiến tích, nhưng binh lực của chúng ta hiện tại, khoảng cách so với Trần Bắc Hầu năm đó còn xa hơn, khoa trương hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiên Bá, thông truyền xuống, toàn quân chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi quân lệnh của bản vương! ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- A Thúc, phía Bắc có tin gì chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn chưa có, vẫn chưa có đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm trong lòng người ta lo lắng quá chừng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tên nhóc nhà ngươi, lo lắng cái gì, đi vá lại cái lưới bắt cá của ngươi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là sợ đám Yến cẩu kia lại đánh tới rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao có thể chứ, không thể nào, Yến cẩu đã không còn là Yến cẩu của lúc trước nữa, không nghe nói à, hai vị Vương gia biết đánh nhau nhất của đám Yến cẩu kia, đều không có ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ, đều dựa vào một tên tiểu bối cố gắng chống đỡ thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- A Thúc, vậy thì tên tiểu bối kia cũng không đơn giản đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cũng không còn là Đại Càn của năm đó, trước kia ngươi có từng nghĩ qua, quan gia thế mà lại ngự giá thân chinh, quan gia cũng đi đên phương Bắc rồi, nhữnng binh lính kia, không phải đều là những tên kích động liều mạng ah. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Yến, người Yến thì làm sao, còn không phải đều là trên hai vai đỡ một cái đầu sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở Lương địa, chúng ta chẳng phải là đánh thắng một trận à, hồ lớn ở Lương địa, đều là thi thể của đám cẩu Yến quốc kia lấp đầy đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- A Thúc, lần trước quan phục điều động dân phu, sao ngươi không để cho ta đi, phụ thân, nương ta, đều là do đám cẩu Yến quốc kia giết chết, ta nằm mơ cũng muốn giết đám cẩu Yến quốc kia để báo thù cho cha mẹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Năm đó Lý Phú Thắng đánh tới chân thành Thượng Kinh, đối mặt với thành Thượng Kinh gần như không thể công phá, Lý Phú Thắng lệnh cho thuộc hạ bắt bách tính của kinh đô và những vùng lân cận tới, cưỡng ép để bọn họ công thành, dẫn đến bách tính bị thương, tử vong thảm trọng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sống cho tốt vào, người còn sống, mới chạy nhảy được, phụ thân cùng nương ngươi không còn nữa, thúc nuôi ngươi lớn cũng không dễ dàng gì, vì ngươi, thúc còn không cưới thê tử, ngươi không thể xảy ra chuyện gì, ngươi còn phải dưỡng lão đưa ma cho ta đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thúc, ngươi đã nói có thể đánh thắng, ngưỡi còn nói quan gia cũng đi rồi, tại sao... ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi lải nhải chuyện này làm gì, đến đây, gỡ cá xuống, đợi tin đại thắng tuyền về, giá thịt cá trong thành ấy mà, tất nhiên cũng tăng cao đó. ͏ ͏ ͏ ͏