Thúc cháu hai người cùng nhau gỡ cá mới đánh được từ trên lưới xuống, ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc nãy vừa mới kéo lên được ở bờ phía nam Biện hà ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc đó lại cảm nhận được một trận chấn động khủng khiếp từ mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thúc cháu hai người đều có chút mờ mịt mà nhìn về hướng Tây, từ bên đó, có một biển mây đen cuồn cuộn, khí thế hùng hồn mà ép xuống tới nơi! ͏ ͏ ͏ ͏
Binh, rất nhiều binh, ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhiều mã binh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha... Ha ha... Ha... Tên nhóc thối, đây hẳn là tiền phương đại thắng rồi... Quan gia khải hoàn trở về... Ha... Ha ha... ͏ ͏ ͏ ͏
- Không, Thúc, đây là áo hắc giáp, hắc giáp kỵ binh, là người Yến, là người Yến, người Yến đánh đến rồi, người Yến lại đánh đến đây rồi!!! ͏ ͏ ͏ ͏
… ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là một nhánh đại quân phong trần mệt mỏi, kỵ sĩ rất mệt mỏi, chiến mã cũng rất mệt mỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ thừa dịp vài ngày trước đó mưa to, tiến quân ẩn nấp trong bùn đất, hành quân từ phía Tây, thừa dịp kỵ binh Bắc Khương còn chưa đến, bọn họ đã đi một vòng lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, môi của không ít binh sĩ đã nứt nẻ và đóng vẩy, chiến mã lúc chạy cũng bắt đầu sủi bọt mép. ͏ ͏ ͏ ͏
Một hồi dốc hết toàn lực chạy băng băng, sau lần này, không biết có bao nhiêu con chiến mã sẽ bị đem về phía sau để làm ngựa thồ, không thể đảm đương trọng trách của một con chiến mã được nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng, ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả, đều vô cùng đáng giá, bởi vì bọn họ đã thành công. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở phía trước bọn họ, ͏ ͏ ͏ ͏
Là toà thành đứng sừng sững, giàu có tráng lệ nhất, nhiều dân nhất Chư Hạ... Thành Thượng Kinh! ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Dương phát ra một tiếng gầm gừ khàn khàn trong cổ họng, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn hét lên với Phiền Lực, người đang dang rộng hai chân mà chạy trước mặt hắn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phiền tướng quân, chúng ta đến rồi, chúng ta đến rồi, ngươi mau lấy cẩm nang Vương gia cho chúng ta, nhanh lấy ra xem xem Vương gia có gì phân phó. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia lấy thân làm mồi nhử, nhốt chặt đám Hàn Tuế, đồng thời, dẫn quân Càn áp sát bao vây. ͏ ͏ ͏ ͏
Mục đích, chính là tạo cơ hội cho Trần Dương dẫn dắt nhánh quân chủ lực này. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước khi rời đi, ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương ngay trước mặt Trần Dương, đưa cho Phiền Lực một cẩm nang, dặn bọn họ, lúc nhìn thấy tường thành thành Thượng Kinh thì mở cẩm nang ra. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng á! ͏ ͏ ͏ ͏
Phiền Lực hình như đã quên sạch chuyện cẩm nang, dù sao thì hắn cũng không giống những người khác vô cùng tôn sùng Bình Tây Vương, Phiền Lực dù ở trong đám Ma Vương, cũng là một tên đối với chủ thượng ít ‘kính sợ’ nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Chơi cái trò cẩm nang diệu kế khỉ gì chứ, đúng là lắm chuyện! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng dưới cái nhìn nóng rực của Trần Dương, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể sờ sờ, cuối cùng lấy ra một cẩm nang, ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó mở ra, ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong có một tờ giấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Phiền Lực nhếch nhếch môi, vừa không ngừng chạy vừa dở tờ giấy kia ra, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ được những chữ được viết bên trong, chỉ có hai từ, hai từ mà hắn cực kỳ quen thuộc. ͏ ͏ ͏ ͏
Khửa Khửa! ͏ ͏ ͏ ͏
Phiền Lực bật cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Dơ hai lưỡi rìu lên, ͏ ͏ ͏ ͏
Cao giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đánh mẹ nó! ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải buổi sáng mắt buồn ngủ mông lung, vạn vật thức tỉnh cùng với ánh bình minh, ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng không phải mặt trời chói chang vào giữa trưa, thời tiết nóng nực nhất, thiêu đốt bàn chân, chiếu rừng rực trên da đầu, ͏ ͏ ͏ ͏
Mà là ở hoàng hôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Giống như tập kích, càng thích hợp với phong cách vào buổi sáng hơn, nhưng trên thế giới này, lại rất khó có điều gì là tuyệt đối hoàn mỹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lén lút, vòng ra phía sau, vượt qua sông, sau đó cưỡi ngựa phi nước đại, bỏ Tiết Tam, Trần Hùng sớm đã được điều đến núi Tương Tư, một bộ phận mượn danh nghĩa sang một bên, lại bỏ qua một vạn binh lưu lại bên cạnh Vương gia, vốn dĩ,Trần Dương và Phiền Lực bên này, số lượng ít nhất cũng phải có ba vạn năm ngàn binh mã. ͏ ͏ ͏ ͏
Chọn lựa vào Càn, những người được chọn vốn là những cựu binh của Túc Sơn đại doanh, cộng thêm nhóm tinh nhuệ nhất được chọn ra của hắn, hơn nữa cho dù là công phá Lan Dương thành hay là Trừ Châu thành, đều không tạo thành tổn hại gì quá lớn đối với người Yến. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đến lúc thực sự đến được thành Thượng Kinh, thì nhóm binh Trần Dương, số lượng cũng chỉ còn lại dưới ba vạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Điều này cũng có nghĩa là, trận hành quân khúc khuỷu quanh co khủng khiếp trong thời gian ngắn này, có ít nhất năm nghìn thuộc hạ hoặc kiệt sức, bị bỏ lại phía sau, hoặc đơn giản là lạc đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với quân đội bình thường, tình huống như này thực sự rất bình thường, đây cũng là lý do tại sao, binh mã càng nhiều, hành quân càng chậm, nhưng đối với những trung quân tinh nhuệ của Tĩnh Nam Vương mà nói, tạo thành hao tổn mang tính phi chiến đấu lớn như vậy, đủ để nói rõ rằng, quân Yến vì trận chiến ‘bất ngờ’ này, rốt cuộc đã bỏ ra cái giá như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Có điều... ͏ ͏ ͏