Binh lính lúc chiến đấu chém giết, lại càng cần phải làm như vậy, nhất là đối với quân Yến mà nói, lúc chiến mã xung phong xông lên giết địch, rất dễ bị tuột mất binh khí trong tay, mà trong loạn quân, có thể nhặt được binh khí dùng tiện tay, vậy thì cũng phải xem người đối diện có muốn cùng ngươi bàn chuyện lương tâm hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Man thì đang ngồi ở chỗ đó mài đao, Lưu Đại Hổ đi tới, Trịnh Man ngẩng đầu lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mang đao của ngươi ra đây, ta mài giúp ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm trận mài đao, cũng giống như sĩ tử đi thi, trước khi vào trường thi, còn cầm sách lên đọc vài lần, không cầu có thể tăng kiến thức lên được bao nhiêu, chỉ là để tâm trạng của mình, có thể yên tĩnh hơn một chút ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ, được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ đem đao của mình tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá đá một cước vào đùi Trịnh Man, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đao phải tự mài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Man bĩu môi, không dám xù gai đâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Con sói con này từ nhỏ đến lớn đều là vua trong đám hài tử, chỉ phục đại tỷ Kiếm Tỳ, nhưng sau khi Trần Tiên Bá đến, con sói nhỏ này đã vô tình bị trấn áp. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ ngồi xuống, cầm đá mài đao từ chỗ Trịnh Man qua, bắt đầu mài đao của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sợ à? ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá mở miệng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn biết hai đồng bọn này tuy lúc trước đã từng xuất chinh cùng Vương gia, nhưng cuối cùng vẫn chưa đường đường chính chính lâm trận. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Man ‘khà khà’ cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ cũng lắc lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sợ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong lòng phải không ngừng nói với bản thân, không sợ, trên chiến trường, ai sợ người đó chết đầu tiên, ngươi càng dũng mãnh, những kẻ địch càng không dám đến gần ngươi, ngươi càng lùi về sau, bọn họ lại càng thích tìm đến ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lời còn chưa nói hết, một tên truyền lệnh đi tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì ngày thường Trần Tiên Bá đã dần dần tiếp quản quân vụ hàng ngày của Vương gia, cho nên người phía dưới cũng đem một số chuyện đến xin chỉ thị của Trần Tiên Bá. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nấu cơm đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn lại bao nhiêu lương thực đều làm hết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏
Quân doanh quân Yến bắt đầu chôn nồi thổi cơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi đến khi trời sắp sáng, cơm canh đều được đưa đến tay các binh sĩ, mọi người đều rất yên tĩnh ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong soái trướng, ͏ ͏ ͏ ͏
Cơm canh của Vương gia tinh xảo hơn một chút, có rau, có thịt, còn có một bầu rượu. ͏ ͏ ͏ ͏
Rượu, là không theo quy củ, nhưng vẫn được dọn lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Về việc này, Trịnh Phàm cũng không nói gì, cũng không chạm vào rượu. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh và Từ Sấm cùng ăn cơm với Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Sấm rất muốn hỏi, tại sao không đi ra ngoài kia cùng các binh sĩ. Chẳng hạn như rượu này, sao không cùng các binh sĩ uống? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng do dự một chút, Từ Sấm vẫn không hỏi gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Một bữa sáng phong phú dùng xong, ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm dưới sự hầu hạ của Trần Tiên Bá, mặc giáp trụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ra ngoài soái trướng, những ánh nắng ban mai đầu tiên xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương đã cưỡi trên Tỳ Hưu từ lâu, đứng ở cửa quân trại. ͏ ͏ ͏ ͏
Trải qua mấy ngày nay, quân Càn bắt đầu từng bước siết chặt vòng vây, song phương thật ra đã đánh bài ở ngoài sáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Theo lý mà nói, hai mươi mấy vạn người vây công một vạn người là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng lại không đơn giản như việc hai mươi mấy người đánh một người. ͏ ͏ ͏ ͏
Các lộ binh mã quân Càn tố chất chênh lệch không đồng đều, sau khi sớm hạ cờ, muốn hình thành tiết tâu tác chiến thống nhất cân đối thì rất khó, còn nữa, cái người Càn muốn chính là, cố hết sức không để cá lọt lưới, một mẻ tóm gọn, cho nên đang tận lực áp chế từng bước, giống như lúc sắp xếp hàng ngũ cũng giẫm lên toái bộ, tỉ mỉ điều tiết cực kỳ chỉnh tề. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nguyên nhân nữa nằm ở chỗ, vốn dĩ còn cho rằng vòng vây này sẽ nuốt trọn năm vạn quân Yến, cho nên cái túi này làm rất lớn, nếu như ngốn được một nửa, cũng coi như đại thắng. Ai mà ngờ, quân Yến lại chỉ còn lại một vạn ở đây, chẳng khác nào lưới to cá lọt, kích thước xuất hiện vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏
Có điều, chủ soái của người Càn, hẳn là không phải vị quan gia kia. Vị quan gia kia trên phương diện chiến lược, cũng rất có năng lực, nhưng trong lòng hắn vẫn có một cái gai: quan gia ngài không biết dùng binh nha! ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra, người lúc trước nói những lời này lại chính là Bình Tây Vương, khi đó chẳng qua đa phần là tiện miệng nói vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Chẳng qua sau này khi Tĩnh Nam Vương Trấn Bắc Vương mở Tấn, cùng với Trịnh Phàm hắn không ngừng quật khởi, giống như từng lần từng lần một dùng câu nói ‘châm chọc’ kia, dán cái mác không biết dùng binh lên đầu của vị quan gia nọ. ͏ ͏ ͏ ͏
Biết hay không biết dùng binh, vốn là cách nhìn tương đối, đại quân Càn Yến làm một cái trao đổi, quan gia Càn quốc cũng không đến nỗi khó xử như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đoán, chủ soái quân Càn đối diện hẳn là vị Tầm Đạo tiên sinh kia, ͏ ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc, ͏ ͏ ͏ ͏
Lần này mình mới chỉ để người thâu tóm Thượng Kinh, ͏ ͏ ͏ ͏