favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
  3. Bạch Túc (2)

Bạch Túc (2)

: QR - diendanlequydon

Edit: Sahara

: Sam Sam - DĐ LQĐ

Edit: Sahara

“Ngươi uy hiếp ta?” Bên môi hắn gợi lên một độ cong mang theo tia nguy hiểm, toàn bộ cơ thể đều lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, tà khí nhướng nhướng mày, “Dung Tâm, dường như ngươi quên mất một điều, ngươi sợ Lạc Phong Các, nhưng Bạch gia ta không sợ gì cả! Hơn nữa, đừng quên, Hoàng tộc các ngươi cũng chỉ là một con chó thủ hạ cho Bạch gia chúng ta mà thôi, ngươi có tư cách gì uy hiếp ta?”

Bạch Túc khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Tần Lạc càng ngày càng nghi hoặc hơn.

Lâm Nhược Bạch bĩu môi, nàng không phải là tiểu nha đầu ngây thơ như lúc mất trí nhớ nữa, làm sao lại không nhìn ra bọn người này khinh thường sư phụ mình?

Lúc này Bạch Túc lại biến thành một nam hài năm sáu tuổi, lớn lên phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu, trong một đôi mắt to sáng ngời ẩn chứa nụ cười tà khí, bên môi hơi gợi lên độ cong, lộ ra sát khí và sự nghiêm nghị.

Tim Dung Hoàng hậu ngừng lại một chút, sao nàng quên mất, ở trong mắt người thường thì Lạc Phong Các không có kẻ nào dám trêu chọc, nhưng mà đối mặt với quái vật khổng lồ như Bạch gia, Lạc Phong Các có mạnh mẽ cũng không chịu nổi một kích.

Vì sao trong trí nhớ của hắn, Quỷ Đế đối với Vân Lạc Phong trước giờ không hề lạnh lùng chút nào? Ngược lại còn là nhiệt tình như lửa?

“Lúc trước, bị Vân Tiêu đả thương, làm cho lực lượng của ta biến mất. Vì dưỡng thương chỉ có thể biến thành hài đồng, cho dù hiện giờ… Ta có thể khôi phục trạng thái nhiều nhất cũng chỉ có nửa canh giờ.”

Tuy nhiên……

“Bạch thiếu gia, ta……”

Ngay lúc Lâm Nhược Bạch muốn phát lửa giận thì lại bị Vân Lạc Phong kéo lại.

Nửa canh giờ trôi qua, hắn lập tức sẽ lại lần nữa biến thành nam hài.

Chẳng lẽ ký ức của hắn có vấn đề gì?

Bạch Túc có thể leo lên đến địa vị như hiện tại, thì đã chứng minh hắn không phải kẻ ngu xuẩn. Ban đầu hắn tin tưởng Tần Lạc là vì Tần Lạc đã bóp méo kỳ ức của hắn, làm hắn tin rằng ả là Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, rồi ngẩng đầu nhìn phía ba vị trưởng lão.

Nàng hơi lo lắng, muốn giải thích gì đó thì lại bị giọng nói tà khí của nam nhân cắt ngang: “Nha đầu Bạch Linh kia cũng mang họ Bạch, đáng tiếc là nàng không phải người Bạch gia chúng ta! Bạch Túc ta có nguyên tắc, người ta không có được thì kẻ khác cũng đừng nghĩ đến việc có, lúc này ta mới giúp ngươi huỷ hoại Bạch Linh!”

“Chủ thượng, thương thế của ngươi rất nhanh có thể khôi phục.”

“Tại sao các ngươi lại cảm thấy ta nhất định sẽ nguyện ý khuyên tiểu Bạch lưu lại?”

Nam nhân kia nhiều lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng mà hắn luôn mồm gọi Bạch Linh là nha đầu, nghe thật quái dị.

Nữ tử tuyệt mỹ đi đến bên cạnh Bạch Túc, trong ánh mắt hàm chứa sự sùng bái.

Tuy nhiên.....

“Chuyện này……”

Tần Lạc lại không thể sửa đổi ký ức quan hệ của Vân Lạc Phong với những người khác.

“Nhưng mà……” Bạch Túc dừng một chút, con ngươi tà mị chuyển hướng về phía Dung Hoàng hậu, “Thật sự ngươi không cách nào so sánh được với Bạch Linh, Diệp Đổng có thể coi trọng nàng ta cũng là chuyện đương nhiên, mà ngươi, với lòng ghen ghét quấy phá, cầu xin Bạch gia ta huỷ hoại nàng ấy giúp ngươi.”

Đây là nam nhân cả đời này nàng muốn chờ đợi.

Vì hắn, nàng cam nguyện buông tha tất cả.

Vân Tiêu đối với Vân Lạc Phong thế nào, sao Bạch Túc hắn lại không rõ cho được?

Sắc mặt Dung Hoàng hậu tái xanh, lòng ghen ghét Bạch Linh lại xuất hiện lần nữa.

Thanh y trưởng lão hơi khựng lại, sao bà ta có thể nói ra suy nghĩ trong đầu mình trước mặt thiếu tộc trưởng được?

Tất cả mọi người cho rằng nàng không thể so sánh với Bạch Linh, nhưng Bạch Linh kia trừ việc có được gương mặt mê hoặc người khác thì còn có năng lực gì? Dựa vào cái gì đám người kia đều tán dương nàng ta như vậy?

“Là vì ngươi cho rằng, ta sẽ dòm ngó đến thế lực của Thánh Nữ Tộc các ngươi?” Vân Lạc Phong tà tà cong môi, đảo ánh mắt qua tất cả mọi người một lượt: “Nếu tiểu Bạch không muốn lưu lại, ta sẽ không miễn cưỡng nó! Nếu nó muốn lưu lại, ta cũng sẽ không ngăn cản……”

“Chúng ta đi.”

Nhưng tại sao vừa rồi Lạc nhi của hắn lại nói Vân Tiêu lạnh lùng với nàng?

Vì thế, Bạch Túc rơi vào trầm tư, hắn cứ thấy có điều gì đó không đúng.

“Huống chi, tiểu Bạch thân là đồ đệ của ta, cho dù nó có muốn cả Thất Châu Đại Lục này, ta cũng sẽ đánh hạ rồi đưa cho nó!”

Nàng không ưa hồ ly tinh kia! Nhưng nàng ta như âm hồn không tan, chết cũng đã chết rồi, còn để nữ nhi xuất hiện ở chỗ này!

Lấy được đồ vật mình muốn, Bạch Túc chậm rãi đi ra ngoài đại sảnh, cũng không quay đầu lại, biến mất…

Thành Lạc Hoa, sự an tĩnh theo tiếng kêu gào của Hồ gia mà bị đánh vỡ.

Giọng nói cuồng vọng của Vân Lạc Phong đánh mạnh vào lòng tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

Quả nhiên, mẹ con kia đều không phải thứ tốt gì! Ai cũng không được phép động vào địa vị hiện tại của nàng!

Tần Lạc hiển nhiên không phát hiện ra sự khác thường của Bạch Túc, ả nhìn Cẩm Dục đầy trào phúng, trong mắt toàn là ý vị châm chọc, trên mặt cũng là biểu cảm khinh thường.

"Hừ!"

Hồ Hựu Vũ dẫn theo cao thủ Hồ gia hùng hổ đuổi giết về phía khu dân nghèo, kéo theo rất nhiều người đứng bên quan sát.

“Hỏa Hỏa, muội giải quyết tất cả những kẻ đã tham dự bắt cóc Diệp Kỳ, rồi đưa Diệp Kỳ đến Quân gia!” Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, giữ chặt tay nhỏ của Lâm Nhược Bạch, nói: “Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!”

“Dung Tâm, năm đó Bạch gia chúng ta lập ngươi làm hậu chính là bởi vì ngươi không đủ thông minh! Mà nữ nhân thông minh chỉ có thể có kết cục giống như Dịch Hoàng hậu!” Bạch Túc cười tà, “Chính là, ta không nghĩ tới ngươi sẽ ngu xuẩn đến mức này!”

Uy hiếp hắn sao?

Một lúc sau, hắn đã chạy tới ngoài cửa nhà Hồ Văn Vũ, ‘rầm’ một tiếng đã đạp cửa ra.

Đúng lúc này, từ bên trong sân Quân gia bỗng vang lên một tiếng hừ khinh miệt.

“Dạ!”

“Hồ Văn Vũ, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Lâm Nhược Bạch cười sáng lạn, lộ ra hai cái răng nanh, ngây thơ đáng yêu.

"Ta còn tưởng là ai tới Quân gia gây rối, thì ra là kẻ tơ tưởng con trai ta không thành nên vu khống cho nó."

Cả đời này chưa từng có người nào dám uy hiếp hắn.

Một thân cẩm y tôn lên dáng người thon cao của nam nhân, khuôn mặt vốn ôn nhuận của ông lúc này bị bao phủ bởi một tầng băng sương.

Dường như Bạch Túc nhắc tới Dịch Hoàng hậu làm Dung Tâm nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt nàng lại tái xanh trong tức khắc, cắn môi đến trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy xấu hổ và giận dữ.

Cả đời này của nàng, chỉ nguyện ý đi theo sư phụ chinh chiến sa trường, chứ không phải muốn sở hữu cái Thánh Nữ Tộc này.

Mặt mày Hồ Hựu Vũ sắc bén, tức giận quát lớn.

Bên cạnh hắn còn một đám lão giả đi theo, rõ ràng những lão giả đó đều là trưởng bối của Hồ gia.

Đối với thế lực Bạch gia thì Hoàng tộc cũng chỉ là con rối của bọn họ! Làm một con rối, không cần thông minh!

"Con dâu nhà ta ưu tú như vậy, mà ngươi dám vô sỉ nói con trai ta dây dưa với ngươi? Ngươi cũng không soi gương xem bản thân có tài đức gì mà làm con trai ta dây dưa không dứt chứ?"

“Đợi đã!”

Tần Lạc ngẩng ra, ánh mắt đầy khó hiểu.

Ba vị trưởng lão quýnh lên, muốn đi tới ngăn cản Lâm Nhược Bạch, thì đúng vào lúc này, một âm thanh nương theo gió vang to, ngập tràn sát khí.

Con rối thông minh chỉ biết làm chủ nhân thêm chán ghét.

Sau khi nhìn thấy Hồ Văn Vũ chống quải trượng, từ bên trong cánh cửa đi ra, Hồ Hựu Vũ cười lạnh: “Hồ Văn Vũ, lúc trước, khi ngươi phản bội Hồ gia thì đã không có tư cách tiếp tục hành y, nhưng ngươi lại quên mất gia quy! Hiện giờ, ta dẫn theo trưởng bối trong tộc tới đòi lại công đạo!”

Người này là ai? Ông ta nói thế là có ý gì? Mình nói con trai ông ta dây dưa không dứt với mình khi nào chứ? Người mình nói rõ ràng là....

Hồ Ly vừa nghe lời này, trong mắt Hồ Ly xuất hiện một ngọn lửa phẫn nộ: “Hồ Hựu Vũ, phụ thân của ta bội phản gia tộc khi nào? Rõ ràng là bị người có lòng dạ hẹp hòi như ngươi đuổi ra. Huống chi, Hồ gia cũng không nói không cho phép phụ thân ta tiếp tục cứu người!”

“Tiểu Thụ, ai dám ngăn trở chúng ta rời đi, giết không tha!”

Bởi vì Dịch Hoàng hậu là nữ nhân thông minh như vậy nên mới bị Diệp Đổng huỷ bỏ vị trí Hoàng Hậu, ở lãnh cung đến mức uất ức mà chết.

“Ta là gia chủ Hồ gia, ta nói có quy định này thì chính là có. Một khi phụ thân của ngươi rời khỏi gia tộc thì không cho phép tiếp tục hành y. Hện giờ hắn làm trái với quy định, ta tất nhiên có quyền lợi xử tử hắn!”

Quỷ Đế?

“Nhưng mà, Bạch thiếu gia,” Mắt Dung Hoàng Hậu chuyển động vài cái, hỏi, “Tiểu tử Diệp Linh kia rất thông minh, văn võ bá quan đều không cho phép bệ hạ lập Lạc nhi làm Thái tử, một hai ủng hộ Diệp Linh, chuyện này……”

Nghe được lời này, ba vị trưởng lão dừng lại.

Trong đầu Tần Lạc lóe lên một tia sáng, lập tức bị ả bắt lấy, tức khắc cũng làm cho gương mặt ả trắng bệch.

Nếu bọn họ liều chết đánh một trận, chưa chắc đánh không lại Tiểu Thụ, hơn nữa Thánh Nữ Tộc vẫn còn một át chủ bài, bọn họ hoàn toàn có thể giữ Lâm Nhược Bạch lại.

Hồ Ly nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi đầy trên trán, sát khí trong ánh mắt hiện lên làm khí thế cả người hắn hoàn toàn xuất hiện.

“Chuyện này, hình như không phải chuyện ngươi quản,” Ánh mắt Bạch Túc lạnh xuống, lười nhác nói, “Nhớ kỹ, không nên quản chuyện ngươi không nên quản, Bạch gia làm việc không cần ngươi tới chỉ huy.”

"Phu quân, chúng ta đi!"

Giọng nói của nam nhân đã lộ ra sát khí, Dung Hoàng hậu sợ tới mức hai chân nhũn ra, thân thể mềm đi, mồ hôi lạnh ứa ra.

“Hồ Hựu Vũ, ngươi có quyền gì xử tử phụ thân của ta?” Hồ Lâm cũng đứng dậy, lửa giận ngập trời, hỏi.

Nhưng mà, sau đó, Thánh Nữ Tộc cũng sẽ bị tổn thất nặng nề……

Đáng chết! Con tiện nhân Cẩm Dục này nhất định là cố ý, đi chỗ nào không đi, lại đưa Bạch Túc đến địa bàn của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.

Như thế, có đáng không?

Hồ Hựu Vũ lạnh lùng nói: “Không chỉ phụ thân ngươi, còn có hai huynh đệ các ngươi, đều đáng chết! Người đâu, bắt lấy những người này cho ta!”

Nàng cắn chặt môi không nói tiếng nào, sợ nhiều lời một câu thì nam nhân khủng bố trước mắt sẽ lập tức giết nàng!

"Đợi đã!" Bạch Túc nhíu mày, hắn nhìn Tần Lạc, khó hiểu hỏi: "Chuyện giữa nàng và Quỷ Đế rốt cuộc là thế nào?"

“Đệ đệ của ta là người trong Thiên bảng của học viện Tây Châu!” Sắc mặt Hồ Lâm đại biến, vội vàng quát.

Thiếu tộc trưởng còn trẻ, muốn bồi dưỡng cũng cần thêm mấy năm nữa, mà Thánh Nữ Tộc, nếu mất đi con át chủ bài kia, cùng với việc ba người họ bị thương, thì nhất định sẽ bị cường địch thừa cơ tấn công, đồng thời cũng khiến thiếu tộc trưởng tức giận.

“Như vậy đi, ân oán giữa ngươi cùng Vân gia Long Nguyên Quốc, trước tiên ngươi bảo Diệp Đổng giải quyết trước, nếu thật sự giải quyết không được thì ta sẽ phái một người giúp ngươi!” Bạch Túc chậm rãi đứng lên, đôi mắt tà mị liếc nhìn Dung Hoàng Hậu, “Nhưng ta có một điều kiện, ngươi đưa nha đầu Vân Lạc Phong kia đến gặp ta, ta rất có hứng thú với nha đầu đó.”

Thực lực của trưởng lão Hồ gia cũng không kém, cho dù thiên phú của đệ đệ mình có cường đại nhưng làm thế nào có thể chiến đấu với nhiều lão gia hỏa như vậy?

Bạch Túc nhận ra Diệp Cảnh Thần, cũng biết người này là cha dượng Vân Tiêu, hiện giờ Diệp Cảnh Thần nói những lời như vậy, làm Bạch Túc tự nhiên cho rằng Vân Tiêu vứt bỏ Vân Lạc Phong.

Đây rõ ràng là một cuộc mua bán chỉ có lỗ, không có lời……

Sau khi ba vị trưởng lão đắn đo trong lòng một phen, thì không ngăn cản Lâm Nhược Bạch rời đi nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng nàng từ từ biến mất.

Từ trước đến nay, Bạch Túc chưa từng nghi ngờ thân phận Tần Lạc, đây chính là chỗ lợi hại của công pháp của Tần Lạc.

Cho nên, Hồ Lâm mới vội vàng dọn học viện Tây Châu ra.

Tần Lạc cắn cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.

……

“Thiên bảng?” Trưởng lão Hồ gia cười châm chọc, mặt lộ vẻ khinh thường: “Nếu hắn cũng có thể lăn lộn đến Thiên bảng, vậy cái Thiên bảng chẳng phải là quá dễ dàng hay sao? Hơn nữa, nếu hắn thực sự có năng lực này, phụ thân của hắn đã nơi nơi tuyên dương từ lâu, còn yên lặng chịu người khi dễ hay sao? Hồ Lâm, ngươi xem Hồ gia chúng ta thành ngốc tử hay sao? Ai sẽ tin những lời nói này của ngươi chứ?”

"Phu quân, là kẻ chết tiệt này không cho ta và Quỷ Đế ở bên nhau, hiện tại còn bức hắn cưới người khác, ta không muốn lưu lại nơi này, chúng ta đi thôi!"

“Tiểu Bạch, lựa chọn không lưu lại Thánh Nữ Tộc, con có hối hận không?”

Khuôn mặt Hồ Lâm trở nên trắng bệch, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm những người đang vây quanh bọn họ.

“Hồ Ly.”

Lúc này đến phiên Diệp Cảnh Thần phát ngốc.

Trên sơn đạo, Vân Lạc Phong dừng bước, quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, mặt mày nghiêm túc hỏi.

Đột nhiên, một đạo giọng nói tà khí từ phía sau truyền đến.

Lâm Nhược Bạch lắc lắc đầu: “Con lưu lại Thánh Nữ Tộc, nhiều lắm cũng chỉ là tộc trưởng Thánh Nữ Tộc, nhưng đi theo sư phụ thì có thể lang bạt khắp thiên địa rộng lớn.”

Ông có quen ả đàn bà này à?

Ả còn nói ông không cho Vân Tiêu và ả ở bên nhau, còn bức Vân Tiêu cưới người khác?

Lúc này Lâm Nhược Bạch đã đưa ra một quyết định khiến nàng vĩnh viễn không hối hận!

Ngay khi Hồ Ly quay đầu nhìn lại, đã thấy thiếu nữ khoanh tay ôm ngực, thân mình lười biếng dựa trên cửa, đôi môi của nàng nở một nụ cười, mỉm cười nhìn Hồ Ly.

“Kỳ thật, nếu như con ở lại, có lẽ.... Con sẽ có thể tìm được tung tích của mẫu thân con.”

“Nếu cần hỗ trợ, nói một tiếng.”

Vì Diệp Cảnh Thần không biết chuyện Tần Lạc giả mạo Vân Lạc Phong, cho nên ông chỉ cho rằng Tần Lạc là kẻ có ý đồ với Vân Tiêu, nhân ngày đại hôn đưa người đến gây sự mà thôi.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà ban đầu Vân Lạc Phong do dự.

Nhưng mà......

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn tôn trọng quyết định của Lâm Nhược Bạch.

Ông nghe rất rõ, ả ta gọi nam nhân bên cạnh là phu quân?

Ả đã có phu quân, tại sao còn bôi nhọ con trai ông, ý đồ phá rối hôn sự của con trai và con dâu nhà ông?

Lâm Nhược Bạch tươi cười: “Sư phụ, nếu là người, người có vì tìm kiếm tung tích của mẫu thân mà trói mình vào một thế lực không được tự do không?”

Thánh Nữ Tộc quy tắc quá nhiều, chỉ một quy tắc không được xuất giá cũng đã khiến Lâm Nhược Bạch không thể chấp nhận rồi.

"Lạc nhi?" Trong mắt Bạch Túc vẫn chứa đầy nghi hoặc: "Trước giờ nàng luôn gọi hắn là Vân Tiêu, sao bây giờ lại đổi thành Quỷ Đế?"

Cho nên, nếu Vân Lạc Phong ở vị trí của Lâm Nhược Bạch, nàng cũng sẽ không lựa chọn lưu lại.

Nội tâm Tần Lạc hốt hoảng, vội vàng tra xét ký ức trong đầu Bạch Túc, sau khi cảm nhận được ký ức kia vẫn còn, ả mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con tin tưởng, bằng vào chính mình, con cũng có thể tìm được mẫu thân.” Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, nàng nhìn về phía Tiểu Mạch đang đi từ trên núi xuống, nụ cười càng thêm tươi tắn “Huống chi, con còn muốn nghênh thú Tiểu Mạch làm phu quân, thì sao có thể lưu lại Thánh Nữ Tộc?”

"Quỷ Đế bội tình bạc nghĩa, không xứng được ta gọi tên của hắn, vẫn là phu quân tốt nhất, chúng ta đi thôi, hôm nay là đại hôn của Quỷ Đế, tránh cho người khác nói ta vẫn còn tình cũ chưa dứt với hắn ta, chúng ta mau mau đi nhanh đi thôi!"

Tiểu Mạch mới vừa đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, liền nghe được lời này của Lâm Nhược Bạch, gương mặt hắn liền đỏ ửng, rồi trừng mắt nhìn Lâm Nhược Bạch.

Chương trướcChương tiếp