: Thảo Diệp
: QR - diendanlequydon
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Những năm gần đây, chỉ cần là nam nhân xâm nhập vào sâu trong tàng Thần Sơn đều bị nàng dùng cách này thay đổi ký ức.
“May mà Bệ hạ phát hiện âm mưu của ả, bằng không tất cả dân chúng Lưu Kim quốc chúng ta đều sẽ gặp tai ương! Loại ma quỷ này nên lăng trì xử tử! Để cấm bắt chước làm theo!"
Vân Tiêu thu tay về, trên khuôn mặt than tuấn mỹ luôn luôn không có biểu tình, giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, ánh mắt lãnh khốc vạn phần.
“Nếu cho các ngươi chạy thoát, các ngươi sẽ làm tổn thương tới Phong nhi, người sẽ thương tổn Phong nhi, đều là địch nhân của ta!”
“Giết ả, giết ma quỷ này đi! Xâm phạm người của Lưu Kim quốc cần phải chết!"
Đáng tiếc, những nam nhân đó đều không chịu đựng được tra tấn, không được bao nhiêu năm đã chết.
Nhưng mà, đối với nam tử tuấn mỹ như thiên thần trước mắt này, nàng không nhẫn tâm thương tổn một phân một hào của hắn được.
Nghe dân chúng kêu la, trong lòng Diệp Đổng cất tiếng cười lạnh, ánh mắt lãnh lệ của hắn lướt qua khuôn mặt hờ hững của Diệp Linh, lạnh lùng nói: "Có nghe thấy không? Nhiều người muốn ả chết như vậy, điều đó chứng minh ả thật sự phạm phải tội ác tày trời! Diệp Linh, nể mặt con là nhi tử của trẫm, trẫm không so đo với con, còn không mau tránh ra?!"
Phong độ?
Loại đồ vật này, trước nay đều không phải thứ mà hắn có thể có được.
Diệp Linh giữ chặt Khinh Yên sắp nổi điên, ánh mắt mỉa mai của hắn liếc nhìn Diệp Đổng: "Cái gì gọi là nhiều người muốn nàng chết như vậy thì chứng minh nàng thật sự phạm tội lớn? Dân chúng phẫn nộ đến thế, còn không phải vì ngươi vu oan hãm hại sao? Phụ hoàng, ta chưa từng gặp người nào vô sỉ y như ngươi vậy."
Có lẽ, nàng yêu nam nhân này...
Cả đời này hắn chỉ để ý đến Vân Lạc Phong!
Trong một khắc, Bạch Túc đang nằm ở trên giường đã chậm rãi mở mắt.
Sắc mặt Diệp Đổng bỗng trầm xuống: "Diệp Linh, đó là thái độ mà ngươi nói chuyện với phụ thân sao? Chẳng qua ngươi đại nghịch bất đạo, phụ hoàng ngươi lại không thể không nhận đứa nhi tử này! Như vậy đi, nếu ngươi thích ở bên cạnh nha đầu kia, phụ hoàng cho phép nàng ta trở thành tiểu thiếp của ngươi, ngay cả chính phi, phụ hoàng cũng thay ngươi định đoạt, đó chính là cháu gái của Dung Hoàng hậu - Dung Nguyệt."
Đột nhiên, khí thế trên người Vân Tiêu bắt đầu tản ra, nháy mắt đánh về phía nữ tử tuyệt mỹ trên mặt đất.
Trên người Diệp Linh toát ra từng đợt khí lạnh, trong mắt hoàn toàn lạnh băng.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, hô hấp mỏng manh, không thể tự chủ làm nữ tử xinh đẹp có chút đau lòng.
Dưới khí thế đó, toàn thân Cẩm Dục đều không thể nhúc nhích, sự kinh hoảng hiện lên trong đôi mắt đẹp, sắc mặt trắng bệch.
“Việc này không cần ngươi lo lắng, cuộc đời này của ta, không phải Khinh Yên thì ta không lấy! Hơn nữa ngươi nói Dung Nguyệt gì ấy, tự giữ lại mà hưởng thụ đi, ta không thèm tranh với ngươi đâu."
“Chàng tỉnh rồi à?” Nữ tử xinh đẹp lo lắng nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đầy sự khẩn trương.
Bạch Túc đột nhiên ngẩn ra, chần chờ nhìn nữ tử xinh đẹp đứng ở trước mặt.
Rầm!
“Làm càn!”
“Vân... Lạc Phong?”
Một bóng dáng bạch y xẹt qua, chắn trước mặt Cẩm Dục, dùng hết lực lượng toàn thân chặn một đòn công kích này.
Mặt rồng Diệp Đổng giận dữ, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào Diệp Linh: "Ngươi là Hoàng tử của hoàng thất, lại là Phó Các chủ của Lạc Phong các, nữ nhân này chỉ là nha hoàn của Vân Lạc Phong mà thôi! Ngươi lại đắm mình trụy lạc tới mức đòi cưới một nha hoàn làm thê tử! Lòng thành của ngươi thật khiến hoàng tộc mất mặt! Trẫm tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra! Hơn nữa, ngươi đừng tưởng rằng trẫm không biết Lạc Phong các do một tay ngươi gầy dựng, so với việc để nó rơi vào tay người ngoài, không bằng để trẫm tự mình chưởng quản."
Cũng dưới công kích này, thân mình Bạch Túc lui về phía sau hai bước, khóe miệng của hắn tràn ra một tia máu, ngẩng đầu, nhìn Vân Tiêu.
Lúc nói ra câu cuối cùng, vẻ mặt tham lam của Diệp Đổng lộ ra sạch sẽ.
Nữ tử xinh đẹp ngẩn người, quả nhiên ở nơi sâu nhất trong ký ức của Bạch Túc, đó là người hắn xem là kẻ thù, Vân Lạc Phong.
Mấy ngày nay, hắn trầm tư hồi lâu, cũng suy nghĩ cẩn thận một việc.
Tuy nhiên...
Trường bào màu bạc to rộng hơi tung bay, dựng lên, lắc lư trước mắt Cẩm Dục, khiến cho tim nàng hung hăng run lên.
Nghe được lời này, nữ tử xinh đẹp theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Phụ tử nào có bị đêm thù ngăn cách? Cho dù hắn lại quá phận, một chữ hiếu đè ép xuống đó, Diệp Linh không thể không nghe theo lời hắn nói.
Nàng chỉ là thị nữ của chủ thượng mà thôi, bán mạng cho chủ thượng vốn chính là vinh hạnh của nàng, nhưng mà… Chủ thượng lại bảo hộ nàng!
“Chủ thượng, người không cần phải xen vào, dựa vào lực lượng hiện tại của người không có cách nào chiến thắng Quỷ Đế, người đi mau đi!”
Hơn nữa, trong mấy ngày qua hắn đã tìm hiểu rất rõ ràng! Lạc Phong các này do một tay nhi tử nhà mình dựng nên, đến nỗi người gọi là Các chủ kia chưa từng lộ mặt, có tồn tại hay không cũng chưa hẳn, cho nên, hắn thay thế nhi tử tiếp nhận Lạc Phong các này cũng không hề sai.
Xem ra, chính mình dấu vết có tác dụng, Bạch Túc thật sự nhầm mình thành Vân Lạc Phong.
Ai bảo hắn sinh ra Diệp Linh chứ?
“Câm miệng!” Bạch Túc lau vết máu trên khóe miệng, rũ đôi mắt xuống, khẽ quát một tiếng, chợt hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Quỷ Đế, liên tục cười lạnh: “Quỷ Đế, lúc này, cho dù Bạch Túc ta giảm thọ ngàn năm, cũng sẽ không để ngươi và Vân Lạc Phong dễ dàng ở bên nhau!”
Vậy thật tốt, nam nhân này sau này sẽ là của nàng!
Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu nhìn Bạch Túc thật sâu, khuôn mặt của hắn không cảm xúc, đi đến chỗ Bạch Túc, lúc này sát khí trên người cũng ầm ầm tản ra.
“Đúng vậy, ta chính là Vân Lạc Phong.”
Bất chợt, một tiếng cười khẽ truyền ra từ trong Các, tiếng cười ấy giống như mang theo ý vị mỉa mai, khiến sắc mặt Diệp Đổng đột ngột biến hóa lớn.
Nữ tử xinh đẹp không biết xấu hổ nói: “Cũng là nữ nhân chàng yêu nhất.”
Bạch Túc hung hăng cắn mạnh vào ngón tay của mình, dòng máu đỏ tươi rơi tràn trên ngón tay của hắn, hắn mỉm cười mang theo tà khí, sự ngông cuồng bừa bãi kia không ai bì nổi.
“Không ngờ Lạc Phong các này của ta được người khác nhớ thương đến vậy, một Ngũ Trung đi rồi lại thêm một người tới, ngươi và Dung Hoàng hậu quả không hổ là đôi phu thê, tư thái cường thưởng hào đoạt* thật sự giống nhau như đúc."
*Cường thưởng hào đoạt: Cưỡng ép cướp đoạt, ngang ngược giành lấy
“Không phải nàng rất hận ta sao? Vì sao lại cứu ta?”
“Vân Tiêu, ngươi truy tìm tung tích của ta nhiều năm như vậy, cũng nên phát hiện thân phận của ta!” Hắn nhìn Vân Tiêu đang đi về phía mình, tiếp tục nói: “Trên thực tế, ta cũng không phải là thiếu chủ Bạch gia, ta là… Người sáng lập ra Bạch gia.”
Năm đó, lần đầu gặp Vân Lạc Phong, hắn muốn mua chuộc nàng, lại va chạm với nàng.
Cũng không phải sao? Lúc trước Dung Hoàng hậu đến phủ Tam Hoàng tử từng dùng giọng điệu này lệnh cho Diệp Linh phải giao phủ đệ!
Mọi người ở đại lục Long Khiếu đều biết, ở trong Bạch gia thiếu chủ Bạch gia có được quyền uy cực đại! Mặc dù là gia chủ Bạch gia đều vô cùng thuận theo hắn.
Hơn nữa, mỗi lần gặp nhau, nữ nhân này đều chưa từng cho hắn sắc mặt tốt...
Nhưng mà tất cả mọi người cho rằng, là do thiên phú của hắn hơn người, mọi người Bạch gia mới có thể thuận theo hắn.
Hiện giờ, Diệp Đổng giống hệt như thế! Một tên vô sỉ sánh với một kẻ vô sỉ!
Nhưng bọn họ lại không hề hay biết, thiếu chủ Bạch gia… Chính là người sáng lập Bạch gia.
“Vân Lạc Phong!”
Ánh mắt nữ tử xinh đẹp hơi lóe lên vài lần, mỉm cười nói: “Kỳ thật, ta cũng không hận chàng, ngược lại, ta yêu chàng, nhưng ta biết chúng ta không thể, ta mới phải dùng phương pháp này để hấp dẫn sự chú ý của chàng...”
Sau khi trông thấy thiếu nữ mặc bạch y đi ra khỏi ngạch cửa, sắc mặt Diệp Đổng bỗng trầm xuống, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Người đâu, mau bắt nữ nhân này cho trẫm!"
Nếu là Bạch Túc trước đây, chắc chắc chắn sẽ không thiếu não như thế.
Vân Tiêu dừng bước.
Cho dù hắn đã sớm biết toàn bộ mọi việc nhưng từ chính miệng Bạch Túc nghe được chuyện đó cũng có cảm thụ khác nhau!
Ngự Lâm quân chắp tay nhận lệnh, nhanh chóng đi về phía Vân Lạc Phong.
Nhưng là, bởi vì bị khắc một dấu vết vào trong đầu thế cho nên hắn không tự chủ được không nghi ngờ lời nói của nữ tử xinh đẹp.
Thiếu nữ ngóng trông Ngự Lâm quân đang đi tới chỗ mình, lười biếng dựa vào ngạch cửa, bất giác nhếch khóe môi, ý cười cuồng vọng không thể kiềm chế xuất hiện trên môi nàng.
“Ta đã sống lâu lắm rồi, lâu đến mức ta cũng không biết rốt mình đã sống bao nhiêu năm! Lúc đầu, ta cũng không phải là là người của đại lục Long Khiếu, chỉ là một việc ngoài ý muốn khiến ta rơi vào đại lục Long Khiếu. Hơn nữa thực lực bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, vì muốn ở đại lục Long Khiếu bình yên sinh hoạt, ta mới sáng lập ra Bạch gia!”
“Còn nữa...” Nữ tử xinh đẹp dừng một chút, tiếp tục nói, “Sau này chàng đừng gọi ta Vân Lạc Phong nữa, cứ gọi Lạc Nhi là được rồi.”
“Chỉ dựa vào những người mà muốn bắt lấy ta? Có phải ngươi quá xem trọng thị vệ hoàng tộc không vậy? Những người này hợp lại chiến đấu, e rằng còn không bằng nha hoàn của ta..."
Tên của nàng ban đầu, cũng có một chữ Lạc.
Đây cũng là lí do vì sao thiếu chủ Bạch gia luôn làm việc thần bí, tất cả thiếu chủ đều có tên là Bạch Túc.
“Lúc này, vì đối phó với ngươi, ta nguyện trả giá bằng ngàn năm tuổi thọ của mình! Khiến ngươi vĩnh viễn phải rời khỏi Vân Lạc Phong!”
Cho dù nàng nghĩ cách để Bạch Túc nhầm mình thành Vân Lạc Phong thì cũng không có nghĩa là nàng chấp nhận nghe tên người khác từ miệng nam nhân nàng âu yếm.
Sinh mạnh của Bạch Túc thật sự rất lâu, lâu đến mức hắn cũng không biết mình còn có thể sống được bao nhiêu năm.
“Được.”
Nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn vĩnh sinh bất tử!
Bạch Túc cười, tà mị động lòng người, lại làm tim Lạc Nhi đập một nhịp nữa.
“Túc ca, chàng dưỡng thương cho tốt, chờ sau khi thương thế của chàng đỡ hơn, chàng muốn làm gì, ta cũng sẽ không từ chối...” Lạc Nhi cúi đầu, ngượng ngùng nói.
Nếu tổn thất ngàn năm thọ mệnh, cũng khiến hắn không cách nào chịu nổi.
Cho nên…
Bạch Túc như bị điện giật, hắn không ngờ Lạc Nhi sẽ nói thẳng ra như vậy, dục hỏa trong lòng cũng bừng lên.
Nghe được lời này, trái tim Cẩm Dục bỗng nhiên run lên, nôn nóng nói: “Chủ thượng, ngươi ngàn vạn lần không thể dùng phương pháp này, nếu không…”
Nhưng e ngại thương thế, hắn chỉ có thể kìm nén dục hỏa trong lòng.
Bạch Túc làm như không nghe được lời Cẩm Dục nói, trong miệng không biết mặc niệm cái gì, đầu ngón tay của hắn bay ra một giọt tinh huyết, xông thẳng về phía Vân Tiêu.
Lạc nhi lại ngượng ngùng nhìn hắn một lần nữa, xoay người đi ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt nàng bước ra khỏi cánh cửa, khóe môi gợi lên một nụ cười, đôi mắt hơi hơi nheo lại.
“Chỉ cần là nam tử ta coi trọng, vĩnh viễn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta...”
Bởi vì, nàng không cần đi dụ dỗ những nam nhân đó, chỉ cần làm đối phương coi nàng thành nữ nhân mình yêu thương là đủ rồi.
...
Cung điện màu đen, trầm trọng, áp lực.
Bạch Túc đang ở ngoài điện, một bóng người lén lút, lặng lẽ đi đến, khuôn mặt tuyệt mĩ đầy sự khẩn trương.
Trong tòa cung điện này, trừ Lạc Nhi với Bạch Túc thì không có người khác, vì Lạc Nhi nhiều ngày nay vẫn luôn ở cách vách Bạch Túc nên nàng không có cách để vào, lần này thừa dịp lúc Lạc Nhi ra ngoài mới lẻn vào.
Cẩm Dục giơ tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái rồi đi vào thì thấy Bạch Túc đang nằm nghỉ trên giường.
Vốn dĩ Bạch Túc cho rằng người vào là Lạc Nhi, lười biếng nhìn qua, nhưng sau khi thấy thị nữ tuyệt sắc vừa vào, dung nhan tuấn mỹ hơi trầm xuống.