favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
  3. Tiểu nha hoàn nổi bão

Tiểu nha hoàn nổi bão

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Ý cười trên khóe môi Vân Lạc Phong trước sau như một, con ngươi đen nhánh ngưng mắt nhìn nắm đấm hạ xuống trước mặt mình, trên dung nhan tuyệt mỹ không hề lộ ra một chút sợ hãi, ổn định như núi Thái Sơn.

Soạt!

Mặt rồng Diệp Đổng giận dữ, ánh nhìn âm độc thoáng qua đáy mắt: "Vân Lạc Phong, tuổi ngươi không lớn mà khẩu khí thật là cuồng vọng, dám tự xưng rằng một tiểu nha hoàn hầu hạ bên người mình có thể ngăn cản Ngự Lâm quân của hoàng tộc ư? Bây giờ ngược lại trẫm muốn nhìn xem tiểu nha hoàn này có thực lực gì!"

Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn dừng lại bên người Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng tiếp được nắm đấm mạnh mẽ của Mộ Vô Sâm.

Nói như vậy có nghĩa là tiểu nha hoàn như Khinh Yên sẽ không có thực lực quá lớn, nếu không, số mệnh của nàng cũng không phải là đi hầu hạ người khác!

Thật ra những lời ấy không sai, nếu Khinh Yên không gặp được chủ tử như Vân Lạc Phong, cả đời này, nàng chỉ có thể nằm ở tầng lớp thấp nhất "sờ lăn đánh bò", cho tới bây giờ cũng không có khả năng leo lên địa vị.

Rồi sau đó...

Thế nhưng, Khinh Yên lại rất may mắn, nàng có chủ tử Vân Lạc Phong nguyện ý tiêu phí tâm tư sức lực để bồi dưỡng mình như vậy, điều đó đã định trước này cả đời này của nàng không hề tầm thường.

mọi người chỉ nghe được một tiếng vang thnah thúy, ngay sau đó một tiếng kêu rên thảm thiết chợt vang lên.

Diệp Linh nhìn khuôn mặt cao ngạo của Diệp Đổng, khóe môi bỗng gợi lên độ cong, cặp mắt chứa đầy sự châm chọc giống như đang cười nhạo mấy lời Diệp Đổng nói.

Ầm!

Một chưởng của Khinh Yên dừng lại trên lồng ngực Mộ Vô Sâm, đánh cho thân thể hắn mạnh mẽ bay ra ngoài, chợt đập vào trên vách tường quán trà, trong nháy mắt, vách tường vốn cũng không vững chắc biến thành một đống phế tích, vùi thân thể của hắn ở trong.

“Tiểu thư, người yên tâm đi, cứ giao nơi này cho nô tỳ!” Khinh Yên ngẩng khuôn mặt khả ái lên, cười tủm tỉm và nhìn sang phía có đám Ngự Lâm quân vây quanh.

Mọi người đều ngây ngẩn cả người, có lẽ là không nghĩ tới, thân là Đại công tử phủ Mộ Thừa tướng, thực lực lại không bằng một đứa nha hoàn phủ tướng quân?

Rồi sau đó……

Chuyện này cũng giống như hung hăng đánh vào mặt Mộ Thừa tướng vậy!

Nàng nhanh chóng rút trường kiếm trong tay ra, thân hình lóe lên một cái rồi nhảy vào giữa đám Ngự Lâm quân.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộ Vô Sâm chật vật bò dậy, hắn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, tức giận nói: "Vân Lạc Phong, ta đã đồng ý thực hiện cam kết, cũng sẽ đưa tiền linh trà tới phủ tướng quân, như thế ngươi lấy tư cách gì mà ra tay với ta?"

Máu đỏ nhuộm khắp các cổng và sân của Lạc Phong các, hệt như hoa hồng rở nộ cực kỳ diễm lệ.

Hai tay Vân Lạc Phong ôm ngực, tà tà liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Vô Sâm: "Nếu ta được gọi là đệnhất hoàn khố Long Nguyên quốc, vậy thì ta đánh ngươi đâu cần lý do, muốn đánh thì đánh, ngươi có thể làm gì được ta?"

Thân hình bé bỏng của Khinh Yên xuyên qua giữa đám nam nhân uy mãnh, nàng giơ tay chém xuống hết sức mình, một dòng máu đỏ tươi phun ra như suối, bắn tung tóe lên dung nhan tươi tắn như ngọc của tiểu nha hoàn.

Lúc này, Khinh Yên đã không còn là tiểu nha đầu xinh đẹp khả ái, động tác của nàng sạch sẽ lưu loát, giống hệt như một sát thủ đã trải qua huấn luyện, tàn nhẫn vô tình!

Giọng nói của thiếu nữ kiêu căng mà phách lối, trên mặt hiện vẻ ngang tàn.

Coi như là ta đánh ngươi, thì ngươi có thể làm gì được ta?

Vẻ mặt đắc ý của Diệp Đổng bỗng cứng lại sau màn đột phá của tiểu nha hoàn, hắn nắm chặt tay run nhè nhẹ, ánh mắt ác liệt như trường kiếm sắc bén bắn thẳng về phía Khinh Yên.

Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!

Một câu nói này, trên đời này trừ hoàng thượng, ai có thể làm như chuyện đương nhiên mà nói ra?

Mộ Vô Sâm âm trầm quét mắt nhìn Vân Lạc Phong, vỗ vỗ bụi đất trên người, vẻ mặt tối tăm nói: "Coi như ngươi lợi hại! Chúng ta đi!"

Ngón tay hắn hung hăng bóp chặt lòng bàn tay mình, cưỡng ép mình phải bình tĩnh lại, thế nhưng cho dù hắn cố hết sức đè nén bản thân mình, nhưng một khắc kia, trái tim hắn vẫn run rẩy không thôi.

Khinh Yên chỉ là một tiểu nha đầu hầu hạ người mà! Vì sao nàng có thể chiến thắng đám Ngự Lâm quân được huấn luyện chứ? Huống hì, lấy một địch nhiều mà vẫn không hề yếu thế sao?

Nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn lần cuối thiếu nữ lười biếng này, dẫn một đám người Mộ gai vội vã quay người rời khỏi, chỉ sợ mình mà chậm hơn một chút, sẽ bị nữ nhân này giữ lại.

Thực hiển nhiên, lần này, ngược lại Vân Lạc Phong không có ngăn cẳn hắn, nàng lười biếng duỗi người, tà khí nói:"Khinh Yên, chúng ta đi."

“Tất cả dừng tay lại cho trẫm!”

Trông thấy Ngự Lâm quân chết vô số, rốt cuộc Diệp Đổng không kiềm chế được nữa, hắn phẫn nộ rống lên một tiếng, dường như trái tim yếu ớt không chịu nổi đả kích như vậy, suýt chút nữa đã hỏng mất!

"Chờ một chút."

Đám Ngự Lâm quân ào ào dừng tay lại, định bụng lui xuống nhưng Khinh Yên cũng không để bọn họ có cơ hội rời đi, hình như nàng không thèm nghe Diệp Đổng nói, thân thể bé bỏng và ánh sáng của trường kiếm nhanh chóng hiện lên, trong thoáng chốc lại có thêm mấy tên Ngự Lâm quân ngã xuống đất không dậy nổi.

Mắt thấy Vân Lạc Phong muốn rời đi, lập tức tiểu lão đầu nóng nảy, vội vội vàng vàng chạy lên cản Vân Lạc Phong lại.

Bước chân Vân Lạc Phong nhẹ nhàng dừng lại một chút, nhợt nhạt nhướng chân mày: "Các ngươi muốn mua linh trà, buổi trưa ngyaf mai đến Vân gia, hiện tại trong tay ta không mang theo nhiều lá trà như vậy."

“Trẫm kêu ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?”

"Không phải vậy," Tiểu lão đầu ngăn Vân Lạc Phong trước mặt, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cười như nở hoa, "Nha đầu, ta muốn mời ngươi ăn bữa cơm, không biết ngươi có nguyện ý nể mặt ta hay không?"

Diệp Đổng không đè nén được cơn cuồng nộ trong lòng, hắn thấy Khinh Yên không hề dừng tay, ánh mắt sắc bén lập tức chuyển sang Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, bảo người của ngươi dừng tay cho trẫm!"

Vân Lạc Phong dựa lưng vào thành cửa, lười biếng nhấc mắt, cười tà mị: "Khi các ngươi bước vào Lạc Phong các thì nên biết hậu quả, bây giờ các ngươi muốn rời khỏi nơi này, chỉ có một khả năng, đó chính là bối dựa môn lan, lười biếng xốc xốc đôi mắt, tà khí cười: “Đương các ngươi sát nhập lạc phong các thời điểm, nên biết hậu quả, hiện giờ, các ngươi muốn rời đi nơi này, chỉ có một loại khả năng, đó chính là nằm ngang mà đi ra!"

"Không có hứng thú."

"Nha đầu, ta cho ngươi một trăm ngàn kim tệ, ngươi ăn một bữa cơm với ta được không?"

Ngụ ý, trừ khi bọn họ đã chết rồi bị khiêng ra ngoài, bằng không nàng sẽ không để bọn họ rời đi.

“Tiểu nha đầu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi làm như thế có phải quá đáng lắm không?"

Từ trong chuyện vừa rồi, hắn cũng nhìn ra nha đầu này chắc chắn là một kẻ tham tiền, nếu như muốn nàng nể mặt, là tuyệt đối không thể không bỏ ra cái gì được.

Bất thình lình, một giọng nói già nua truyền đến, kèm theo tiếng cười hòa ái dễ gần, truyền vào trong tai mọi người.

Vân Lạc Phong tà khí liếc mắt nhìn hắn một cái: "Không nghĩ tới tuổi của ngươi đã một xấp dầy, lại còn háo sắc như vậy, nếu là ngươi muốn có người ăn cơm với ngươi, theo con dường này đi thẳng, có một cái kỹ viện, cô nương ở bên trong chỉ cần một ngàn lượng, nếu chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm, một trăm lượng là đủ rồi."

Thấy Vân Lạc Phong hiểu lầm ý của mình, khuôn mặt già nua của tiểu lão đầu đỏ lên, vậy mà, giọng nói của hắn còn mang theo sự đắc ý: "Lão phu là người thuần khiết như vậy, làm sao có thể đến cái loại địa phương đó? Đừng thấy hiện tại lão phu đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thật ra thì vẫn còn là một xử nam."

Chương trướcChương tiếp