Edit: Sahara
: Sam Sam
"TIỂU THƯ, CHÚNG THUỘC HẠ NGUYỆN THEO NGƯỜI CÙNG CHINH PHỤC VÔ HỒI ĐẠI LỤC!"
“Chủ mẫu, người tỉnh rồi?”
Tần Nguyên xấu hổ cười hai tiếng: “Cái này, là chủ tử nhà ta bảo ta chờ người ở chỗ này, sẵn nói với người một câu.”
Đúng vậy!
Không biết vì sao, nhìn vẻ mặt của Tần Nguyên, trong lòng Vân Lạc Phong hiện ra một loại dự cảm chẳng lành.
Cái bọn họ muốn không phải là một quốc gia nhỏ bé, mà là cả đại lục...
Nhưng có thể nói ra lời nói khí phách bậc này, trong thiên hạ, cũng chỉ có mỗi mình Vân Lạc Phong!
“Vân Tiêu đâu?”
Nàng cau mày, hỏi.
Thiếu nữ này kiêu ngạo mà cuồng vọng, nếu ông trời đắc tội cùng cô, cô sẽ làm ngược lại cả ý trời! Huống chi chỉ là một mảnh đại lục.
Quân Phượng Linh rốt cuộc cũng hiểu tại sao Vân Lạc Phong lại có nhiều thuộc hạ trung thành đến như vậy! Là bởi vì mỗi một câu mà Vân Lạc Phong nói đều có thể đánh sâu vào cảm xúc trong lòng người.
Tần Nguyên xoa xoa đầu: “Chủ tử đi tới Linh Vực, muốn trở về Tiêu gia……”
Đồng thời khiến cho người ta tin tưởng cô một cách vô điều kiện.
“Về Tiêu gia? Hắn về Tiêu gia làm gì?” Vân Lạc Phong giật mình, ấn đường nhíu chặt, hỏi.
Sắc mặt Tần Nguyên càng thêm lúng túng: “Chủ mẫu, chủ tử để ta nói với người, ngài sẽ mau chóng diệt Tiêu gia, sau đó…… Chủ mẫu đừng quên thực hiện lời hứa hẹn.”
Nghĩ thế, Quân Phượng Linh lại lặng lẽ đứng nhìn Vân Lạc Phong.
“Hứa hẹn cái gì?”
Chỉ thấy thiếu nữ kia một thân bạch y trắng hơn tuyết, phong hoa tuyệt đại, trên mặt cô phảng phất có tư thái bễ nghễ thiên hạ, trong gió nhẹ, một thân thẳng tắp, cuồng vọng mà khí phách vô song.
“Chính là chủ mẫu nói, chờ sau khi Tiêu gia diệt vong thì cởi sạch quần áo để chủ tử nhìn……”
Tựa như cá chép ngộ phong vân mà biến thành rồng!
Nữ tử ngữ vậy, rồi cũng sẽ có một ngày hóa thành một con đại long cường đại, ngao du khắp bốn phương trời.
Sau khi nói lời này xong, mặt Tần Nguyên đỏ bừng, hắn càng không hiểu được, chủ tử lãnh khốc sát phạt như thế lại không biết xấu hổ nói ra mấy lời đó.
Quân Phượng Linh bất giác thầm cảm thấy thật may mắn, may mắn là con trai nhà mình ở trong biển người mênh mông mà tìm thấy được Vân Lạc Phong, hơn nữa còn có được tình yêu của thiếu nữ này.
Đặc biệt là, vì để chủ mẫu cởi sạch quần áo, ngài lại đến Linh Vực……
"Thông gia của ta ở đâu?"
Xem ra vị trí của chủ mẫu ở trong cảm nhận của chủ tử thật quan trọng!
Lão gia tử trừng mắt, nhìn ngó chung quanh.
“Tên ngu ngốc này,” Vân Lạc Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Thật đúng là ta nói cái gì hắn liền tin cái đó, vì một câu như vậy mà hắn trở về Tiêu gia.”
Tần Nguyên thôi xấu hổ, dường như nhớ tới điều ấy, trên mặt không tự chủ xuất hiện một tia nôn nóng.
Thời điểm mà ông nhận được tin tức, biết được mẫu thân Vân Tiêu vẫn còn sống. Cho nên vào lúc này đây, người mà ông muốn gặp nhất chính là thông gia của mình.
"Vân lão gia tử!"
“Chủ mẫu, có vài lời chủ tử không cho ta nói, nhưng ta nghĩ, ta vẫn nên để chủ mẫu biết, lúc này, nói không chừng chủ tử về Tiêu gia sẽ gặp nguy hiểm……”
Tim Vân Lạc Phong trầm xuống: “Sao lại thế? Với thực lực của Vân Tiêu mà không ứng phó được Tiêu gia sao?”
Quân Phượng Linh mỉm cười, tiến lên nói: "Ta chính là mẫu thân của Tiêu nhi, ta hẳn là phải nên cảm tạ người, đã nuôi dạy ra được một đứa cháu gái ưu tú như thế, cho nên mới giúp ta có được một đứa con dâu vừa ngoan vừa ưu tú."
"Đó là đương nhiên!" cái đuôi của lão gia tử đã muốn vểnh lên trời: "Cháu gái ta tất nhiên là cô nương ưu tú nhất!"
“Chủ mẫu,” Tần Nguyên lắc lắc đầu, “Thực lực chủ tử nhà ta rất cường đại, chỉ là…… trong tay gia chủ Tiêu gia có nắm một thứ, sẽ sinh ra nguy hiểm đối với chủ tử!”
Sắc mặt Vân Lạc Phong thay đổi, mắt đen chợt trầm xuống: “Khi ta động thủ người của Tiêu gia lúc trước, vì sao Vân Tiêu không có nói cho ta chuyện này?”
Điều kiện đầu tiên là lão gia tử có một cái đuôi trước!
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Vân Lạc Phong nhìn tới, lão gia tử liền vội vàng ho khan hai tiếng, thu hồi lại một chút vẻ kiêu ngạo của mình: "Kỳ thực, đứa nhỏ Vân Tiêu này, ngay từ ánh mắt đầu tiên thì ta đã thích nó rồi! Cũng sớm muốn tác hợp cho hai đứa nó! Thông gia, bây giờ gặp được ngươi cũng vừa hay, mau mau làm hôn sự cho hai đứa nó đi thôi, cũng tránh cho ta cứ vì chúng mà nhọc lòng. À phải, Vân Tiêu, đứa nhỏ này đâu rồi?"
Tần Nguyên cười khổ một tiếng: “Chủ mẫu, trọng lượng của người ở trong lòng chủ tử quá nặng, chỉ cần người vui vẻ, ngài ấy chẳng sợ đặt mình vào trong cảnh nguy hiểm, ngài ấy đều không lùi bước!”
Cái tên ngu ngốc này!
Khuôn mặt của Vân Lạc Phong liền trầm xuống, thở dài mà nói: "Vân Tiêu đi rồi! Chắc phải qua một đoạn thời gian ngắn nữa mới trở về được! Đợi chàng về rồi thì chúng con sẽ thành thân!"
Nghe Tần Nguyên nói, Vân Lạc Phong nhịn không được mắng Vân Tiêu một câu ở trong lòng.
"Là vậy à!" lão gia tử trông có vẻ uể oải hơn một chút: "Vậy chờ thêm một đoạn thời gian ngắn nữa thì tổ chức hôn sự. Dù sao con cũng không được kéo dài nữa. Vân Tiêu vừa về thì phải lập tức thành thân!"
"Như vậy là tốt nhất!"
Hai kiếp làm người, nàng chưa từng gặp qua người ngốc đến độ như thế! Nhưng hết lần này tới lần khác… Nàng lại thường cảm động bởi tên ngu ngốc đó!
“Cho ta bản đồ tới Linh Vực.” Vân Lạc Phong hít sâu rồi nói.
Quân Phượng Linh và lão gia tử vô cùng ăn ý với nhau. Hai người một già một trẻ cười đến hai mắt cong vòng.
"Tiêu nhi cũng nói, chờ khi lão gia tử người tới thì sẽ lập tức thành thân! Hiện tại thì mọi người cũng đã tới đông đủ cả rồi, hôn sự này không thể trì hoãn nữa!" Quân Phượng Linh cười cười đi đến bên người lão gia tử: "Một khi đã như vậy, thì sau này chúng ta chính là người một nhà. Lão gia tử cứ xem Diệp gia như là nhà của mình, không cần khách khí!"
“Hả?” Tần Nguyên sửng sốt một chút, “Chủ mẫu muốn tới Linh Vực làm cái gì?”
“Đương nhiên là đi tìm tên ngu ngốc Vân Tiêu!”
Kế tiếp, hai người trông ngóng con và cháu của mình thành thân, liền không coi ai ra gì bắt đầu sôi nổi bàn bạc xem tổ chức hôn lễ thế nào,.....
Vân Lạc Phong khẽ cong cong khóe môi, nhìn về một mảnh xanh thẫm xa xăm trong không trung, đáy mắt bỗng hiện lên một tia âu sầu lo lắng.
Chuyện là do nàng gây ra, sao nàng có thể mặc kệ tên ngu ngốc kia? Vô luận có bao nhiêu nguy hiểm, nàng đều phải đi tới Linh Vực!
Vân Tiêu, chàng rốt cuộc khi nào mới trở về?
Vẻ mặt Tần Nguyên căng thẳng, ngượng ngùng nói: “Chủ mẫu, chuyện này không tốt lắm nhỉ? Nếu để chủ tử biết ta nói chuyện này cho chủ mẫu, tất nhiên sẽ róc xương lóc thịt ta.”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn về phía Tần Nguyên, kỳ quái nói: “Ngươi lựa chọn bị hắn róc xương lóc thịt? Hay là lựa chọn bị ta lăng trì? Ngươi yên tâm, nhất định thủ đoạn của ta càng khiếnngười cảm thấy thống khổ hơn Vân Tiêu! Không cho ngươi giữ lại giọt máu cuối cùng, cũng sẽ không để ngươi dễ dàng chết đi!”
Sau khi lão gia tử cùng Quân Phượng Linh thương nghị hồi lâu, liền theo Quân Phượng Linh đến Diệp gia.
Điều khiến Vân Lạc Phong không ngờ tới chính là, lão gia tử nhà mình là cùng với lão nhân gia cổ hủ Diệp Thiên vô cùng ăn ý với nhau, nháy mắt đã trở thành trà hữu của nhau, mỗi ngày điều mở tiệc trà đãi khách, dường như chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Cả người Tần Nguyên run rẩy run, ánh mắt toát ra hoảng sợ.
Hắn hối hận! Hối hận nói chuyện này cho chủ mẫu! Nếu để chủ tử biết, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha hắn!
Vì thế, Vân Lạc Phong liền gặp phải bi kịch, mấy thứ như linh trà trong nhẫn không gian của cô căn bản đều bị trấn lột sạch sành sanh.
Nhưng cuối cùng, Tần Nguyên vẫn cắn chặt răng: “Chủ mẫu chờ một lát, bây giờ ta liền đi chuẩn bị bản đồ tới Linh Vực cho người.”
Đặc biệt là Diệp Thiên, so với cách tính keo kiệt của lão gia tử, thì ông ấy hào phóng hơn nhiều, lại đi dùng linh trà mà đãi khách, thế cho nên Diệp gia bây giờ mỗi ngày đều có người đến uống chùa linh trà, ngay cả hoàng đế cũng không ngoại lệ, mấy lần đại giá quang lâm chỉ vì muốn uống một ngụm linh trà...