: Kim Phượng
*Bí cảnh --> Nơi bí mật.
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Người thân của ta chỉ có nàng ——
Trong gian phòng trang nhã, có lẽ nam nhân đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mày kiếm (chân mày hình lưỡi mác) của hắn khẽ nhăn lại, cái nhìn lãnh khốc xẹt qua trong đôi mắt đen.
Vân Lạc Phong muốn nói gì đó, trong lúc nhất thời lại không biết nên mở miệng như thế nào. Ánh mắt nàng nhìn Vân Tiêu mang theo phức tạp, tựa hồ không nghĩ tới nam nhân này lại là cô nhi.
Đương nhiên Vân Tiêu càng không có dự đoán được Vân Lạc Phong sẽ hiểu sai, nhưng đối với hắn mà nói, những người đó còn sống hay đã chết không có gì khác nhau.
Đúng lúc này, giọng nói tà khí của thiếu nữ truyền vào tai đã khiến mặt mày hắn dần dần bình thản trở lại.
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong thật sâu nhìn chăm chú vào khuôn mặt lãnh khốc của nam nhân, nghiêm túc nói, “Sau này, Vân gia chính là nhà của ngươi, người thân của ta cũng là người thân của ngươi, chỉ cần có ta, ngươi vĩnh viễn cũng không phải cô đơn một mình.”
“Không cần phải xen vào việc của bọn họ, chúng ta tiếp tục..."
“Được.”
Một phen lời nói của thiếu nữ dễ dàng xúc động đến trái tim Vân Tiêu, làm khóe môi hắn nhịn không được hơi hơi giơ lên, gợi lên một độ cong nhạt nhẽo.
Dù cho độ cong này rất nhỏ, còn biến mất trong nháy mắt nhưng Vân Lạc Phong vẫn nhìn thấy nụ cười trong lúc lơ đãng của nam nhân.
Thân thể hai người dán sát, ôm lấy nhau rất chặt, bọn họ hôn từ mặt tường đến trên giường, cả gian phòng lập tức tràn đầy hơi thở ái muội...
Lặp tức trái tim nàng cũng đập chậm nửa nhịp.
Hôm sau.
Phong hoa tuyệt đại cũng chỉ đến như thế!
Nắng sớm vừa lên.
Sau núi Tiêu gia có không ít người vây quanh, Ngụy Liên Thành liếc mắt một cái đã trông thấy tuấn nam mỹ nữ bước tới từ phía trước, trong mắt hắn hàm chứa ánh nhìn thưởng thức.
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, giơ tay nhéo nhéo gương mặt lãnh khốc của nam nhân, cười tà mị, “Không nghĩ tới ngươi cười lên lại đẹp như thế, nếu một màn này bị nữ nhân khác nhìn thấy, không biết bao nhiêu ong bướm sẽ vây chung quanh ngươi.”
“Các ngươi tới rồi à?”
Vân Tiêu giật mình, nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong: “Vậy…… Sau này, ta chỉ cười cho một mình nàng xem.”
Vân Lạc Phong gật đầu nhẹ nhàng: "Những người mang huyết mạch thuần khiết của Tiêu gia đã đến đông đủ chưa?"
Đối với hắn mà nói, mỗi một câu của Vân Lạc Phong hắn đều sẽ trả lời rất nghiêm túc, mỗi một việc mà Vân Lạc Phong căn dặn hắn cũng sẽ nghiêm túc hoàn thành!
“Vân nha đầu, ngươi định để hắn tiến vào bí cảnh sao?" Ánh mắt Ngụy Liên Thành mang theo sự kinh ngạc: "Ta nghe nói chỉ những người dưới cấp Thiên Linh Giả mới có thể tiến vào bí cảnh này của Tiêu gia, theo ta thấy, thực lực của tiểu tử Vân Tiêu này đã sớm đạt đến Thiên Linh Giả hoặc cao hơn, đúng không?"
Chẳng sợ Vân Lạc Phong chỉ là nói giỡn, hắn cũng sẽ tin thật!
Nhìn biểu tình nghiêm túc của nam tử, Vân Lạc Phong nhướng mày, ngả ngớn nâng cằm hắn lên, tươi cười bên môi càng thêm tà mị phóng đãng.
Vân Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngụy Liên Thành, nói rất lãnh khốc: "Ta có thể khống chế khiến hơi thở của mình dưới mức Thiên Linh Giả."
Ngụ ý, điều cấm kỵ của bí cảnh Tiêu gia hoàn toàn không làm khó hắn.
“Vân Tiêu, ngươi có biết ngươi nói câu này thể hiện điều gì không?”
“Ha ha.” Ngụy Liên Thành xấu hổ cười thành tiếng: "Vậy thì tốt, chỉ là sau khi tiến vào bí cảnh, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào ra ngoài được."
Khi nói lời này, thân thể thiếu nữ lại tới gần nam nhân hai bước nữa, đè thân mình của hắn sát trên tường, nhướng mày nói: “Nếu ngươi đã thề từ nay về sau chỉ cười với một mình ta, vậy tuyệt đối không thể lộ ra tươi cười với nữ nhân khác, nếu không……”
Vân Tiêu trở nên im lặng, một hồi sau, hắn quay đầu nhìn Vân Lạc Phong: "Nàng về Vân gia chờ ta."
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, một tia sáng nguy hiểm từ đáy mắt chợt lóe qua.
Mắt đen của Vân Tiêu chăm chú nhìn Vân Lạc Phong: “Lời đã nói với nàng ta sẽ không thu hồi! Ta cũng vĩnh viễn sẽ không lừa gạt nàng.”
Chỉ khi nàng về đến Vân gia, hắn mới có thể yên tâm tiến vào trong bí cảnh...
Đây là hứa hẹn hắn dành cho nàng!
“Được, ta sẽ ở Vân gia chờ chàng."
Nàng tới nơi này với mục đích tìm kiếm Vân Tiêu, nếu bây giờ đã tìm được hắn thì cũng đã đến lúc nàng trở về rồi! Chẳng qua, ban đầu nàng cho rằng mình tới Linh Vực, ít nhất cũng phải tới nửa năm, không ngờ mới có mấy tháng mà đã hoàn thành tất cả mọi việc.
Hứa hẹn cả đời!
Lòng Vân Lạc Phong mạnh mẽ run lên, ngay cả nàng cũng không biết vì cái gì đối với mỗi một chữ của Vân Tiêu nàng đều sẽ cực kì tin tưởng!
Lúc này đây đi ra ngoài, thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng!
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong một lần sau cùng, ánh mắt lãnh khốc quét qua những người Tiêu gia được hắn cố ý giữ lại, lạnh giọng nói: "Bay giờ các ngươi lập tức mở bí cảnh của Tiêu gia ra cho ta!"
Dường như từ trong xương cốt nàng đã hiểu rõ người nam nhân này vĩnh viễn cũng sẽ không lừa gạt nàng!
Đang lúc Vân Lạc Phong sững sờ, tay nam nhân đột nhiên dừng ở trên lưng nàng, dùng sức kéo nàng vào ngực mình.
Bí cảnh Tiêu gia, chỉ có người thuộc Tiêu gia mới vào được! Hơn nữa, thực lực không thể vượt hơn Thiên Linh Giả! May mà Vân Tiêu có thể khống chế hơi thở của mình, thành công lừa gạt bí cảnh...
Rồi mới……
Bây giờ, chỉ khi hắn đủ thực lực mới có thể bảo vệ nàng!
Hắn không cho Vân Lạc Phong cơ hội rời khỏi, đôi môi lạnh lẽo dừng ở trên môi thiếu nữ, hai tay gắt gao ôm chặt thiếu nữ đang dựa vào ngực hắn.
“Vân cô nương.” Lâm Kinh Phong cười khẽ: "Ta giao nữ nhi của mình cho cô nương, mong cô nương quản giáo nó kỹ một chút, nó quá nghịch ngợm cứng đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện, phiền cô nương dẫn nó đi cho."
Nói nhiều như vậy, nhưng trong cảm nhận của Lâm Kinh Phong, nữ nhi vĩnh viễn là tâm can bảo bối của hắn! Quan trọng hơn cả sinh mệnh hắn!
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, trong ánh mắt lộ ra tia sáng càng thêm nguy hiểm, khóe môi giơ lên một độ cong.
Gia hỏa này lại chủ động hôn nàng?
“Bây giờ chúng ta lập tức xuất phát."
Vân Lạc Phong hơi ngừng lại rồi nói.
Nửa năm qua, Vân Tiêu vẫn luôn ở vào thế bị động lại lần đầu tiên phản thủ vì công! Xem ra chính mình dạy dỗ cũng không phải không có chút tác dụng nào.
Nhưng bởi vì Vân Tiêu chưa từng chạm qua nữ nhân, sạch sẽ giống như là trang giấy trắng, bởi vậy kỹ thuật hôn của hắn rất là ngây ngô, chỉ có thể để Vân Lạc Phong chỉ hắn tìm được bí quyết……
“Dạ, sư phụ.”
“Vân Tiêu, kỹ thuật của ngươi quá ngây ngô, điểm này còn cần tiếp tục dạy dỗ.” Tay của Vân Lạc Phong đột nhiên dừng ở trên ngực Vân Tiêu, đẩy nam nhân trước mặt ra.
Lâm Nhược Bạch cười hì hì đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, chớp chớp mắt để lộ hào quang chói sáng: "Sư phụ, chúng ta sẽ về quê nhà của người ạ? Ở đó có chơi được không?"
“Con đi sẽ biết.”
Vân Lạc Phong không hề nói gì thêm, thu lại ánh mắt lưu luyến đang nhìn Vân Tiêu, khóe môi nàng khẽ nhếch lên tạo thành đường cong lười biếng: "Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi."
Nói xong, nàng không nhìn Vân Tiêu thêm một lần nào nữa, đi thẳng xuống dưới chân núi.
Lúc này đây, Vân Lạc Phong cảm nhận được rõ ràng có một ánh mắt trước sau cứ đuổi theo nàng, mãi đến khi nàng rời khỏi nơi này...